Lâm Viễn Ái mới ngẩng đầu ra khỏi vòi nước đang chảy, anh ta nhìn bóng dáng của mình phản chiếu trong gương, mái tóc ướt sũng, giọt nước chảy nhỏ giọt, sắc mặt tái nhợt, nhìn vô cùng chật vật.
Nhưng Lâm Viễn Ái lại nhếch môi, chậm rãi bật cười, cười cười, vẻ mặt của anh ta dần trở nên bình tĩnh, anh ta nâng tay lên, run run rẩy rẩy chạm vào vết máu khô trên bả vai của mình, rõ ràng đã chẳng còn nhiệt độ gì nữa, nhưng anh ta vẫn cảm thấy chỗ đó rất nóng, nóng đến mức làm đầu ngón tay của anh ta phát đau.
Một tháng trước, vào cái đêm hai người cãi nhau, cô trở về Lâm gia, đêm khuya lúc chia tay, bà nội bảo anh ta tiễn cô, anh ta phớt lờ làm như không nghe thấy, sáng sớm ngày hôm sau, anh ta lái xe đến trường học, phát hiện ra một chiếc túi giấy ở trong xe của mình, anh ta mở túi giấy ra, nhìn thấy bên trong có một chồng tiền thật dày.
Anh ta hạ cửa sổ xe xuống, hỏi quản gia, ngày hôm qua ai đã từng lái xe của anh ta, quản gia bảo với anh ta, tối hôm qua tiểu thư Thâm Thâm mượn chìa khóa xe của anh ta.
Lúc ấy anh ta đã nghĩ như thế nào? Anh ta nghĩ cô cho anh ta có bằng này tiền, thì có thể tiêu được cái gì, anh ta muốn nhiều tiền hơn, để cùng đi Hương Cảng với Lục Tương Nghi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây