“Lui một vạn bước mà nói, nhân phẩm của Lâm Thâm Thâm thế nào, tôi không cần giải thích, nhưng các người nói như vậy, không phải ngay tiếp theo nhân phẩm của Cẩm Dương tôi cũng bị nghi hay ngờ sao?”
“Đã từng con số lương hàng năm của tôi lên đến tám con số mà không đi ăn máng khác các người cũng biết, sao các người lại chắc chắn những công ty đó vì muốn lôi kéo tôi, không đưa phụ nữ xinh đẹp cho tôi? Nếu như những thứ đó thật sự có tác dụng, các người cảm thấy tôi sẽ chờ tới bây giờ mới đi ăn máng khác đến xí nghiệp Lâm thị à?”
“Các người ăn nói vô trách nhiệm như thế, có phải ngậm máu phun người hay không!”
Cẩm Dương nói đến cuối cùng, giọng nói tràn ngập căm phẫn, như thể vừa rồi lời của những người trên bàn ăn đã bóp méo nhân cách và tiết tháo của anh!
Không biết có phải là quá khứ Cẩm Dương đã vô số người mời đi ăn máng khác quá có sức thuyết phục hay không, hay là bởi vì những lời anh vừa nói vô cùng khí thế, nói tóm lại, khiến người trên bàn ăn vô cùng chấn động.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây