Lâm Thâm Thâm không nhịn được nghiêng đầu, nhìn sang Lâm Viễn Ái bên cạnh mình, nhìn thấy thiếu niên kia chỉ cúi thấp đầu, trong tay cầm thìa, liều mạng uống canh.
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm không nhịn được nổi lên nỗi khổ sở không nói thành lời, chẳng lẽ, mấy năm qua, Viễn Ái luôn phải thấy hình ảnh như vậy trên bàn cơm sao?
Khó trách mấy năm nay, cậu không hay về nhà ăn cơm, còn trở nên phản nghịch vô trách nhiệm như vậy.
Từ trước đến nay, cô cảm thấy mình ở nước ngoài, đã chịu khổ đủ nhiều, thế nhưng không ngờ, Viễn Yêu ở trong nước, ở ngay trong ngôi nhà mà từ nhỏ bọn họ đã cùng nhau lớn lên, lại sống không tốt hơn cô chút nào.
Có lẽ còn không an lòng vui vẻ bằng ly biệt quê hương, nhắm mắt làm ngơ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây