Cẩm Dương hơi ngây ngẩn.
Tịch Giản Cận thấy Cẩm Dương mãi không trra lời, bèn vòng lại chuyện chính: “Cẩm Dương, bao giờ em mới về thành phố X, Dịch Thiển đã thay em quản lí Bác Đế rất lâu, bây giờ cũng đến lúc em nên quay về gánh vác nghĩa vụ rồi.”
Cẩm Dương cau mày: “Một khoảng thời gian nữa đi.”
“Bao lâu?” Ngữ điệu của Tịch Giản Cận vẫn trước sau như một, tuy nhiên bây giờ đượm thêm vài phần nghiêm khắc: “Cho anh một thời gian chính xác, hoặc là một lý do thuyết phục.”
“Lý do?” Cẩm Dương híp mắt, nhìn làn khói đang tản dần, bỗng nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Thâm Thâm như hiện ra trước mắt, anh theo bản năng vươn tay muốn chạm tới, nhưng phát hiện tát cả chỉ là ảo giác, bàn tay chừng hửng trên không, anh cảm thấy trái tim cũng trống rỗng theo, khựng một lúc, anh mới cong môi, nỏi thẳng: “Em muốn ở lại bên cạnh người em yêu, rời khỏi nơi này, em không biết đi đâu tìm được cô ấy nữa. Lý do này đủ chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây