Cẩm Dương tra chìa khóa vào ổ, đang định lăn bánh thì cửa kính bỗng bị người ngoài gõ, Cẩm Dương nghiêng đầu, thấy ngoài cửa xe là hai viên cảnh sát giao thông, trongg tay còn cầm giấy phạt.
Cẩm Dương nhíu mày, không mở cửa sổ, trực tiếp rút từ ví ra mấy tờ tiền, sau mới hạ kính, không nói không rằng dúi vào người vị cảnh sát đối diện, sau đó đạp cần ga, chiếc xe như tên rời cung, lao vụt đi, không chờ hai viên cảnh sát kia kịp phản ứng, xe của Cẩm Dương đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Trong xe, Lâm Thâm Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, từ đầu đến cuối không lên tiếng, rời khỏi lồng ngực Cẩm Dương, cô không còn ấm áp cảm động như vừa rồi, tâm trạng ngược lại còn càng thêm phiền muộn.
Năm đó vì cô bướng bỉnh đòi đến đại học A đón Tiểu Hải Dương cũng đến lễ trưởng thành mà gián tiếp gây ra cái chết của ba mẹ, cô biết vì chuyện này mà trong lòng Lâm Viễn Ái vẫn luôn trách mình.
Nhưng cô vẫn ôm hy vọng, cô nghĩ dù sao mình cũng là chị ruột của cậu, cho dù Lâm Viễn Ái có giận cô, nhưng cũng sẽ không thật sự không màng đền tình chị em, bỏ cô lại cho mấy tên hổ sói đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây