Bác Duệ đang nằm chơi ở trên giường, chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa ra, bé nhổm người nhìn sang theo bản năng, nhìn thấy người gọi mình rời giường hôm nay không phải là dì giữ trẻ, mà là Cẩm Dương, bé phản ứng nhanh chóng nằm lại ở trên giường, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang ngủ.
Lúc Cẩm Dương đẩy cửa ra, anh không đặt sự chú ý ở trên người Bác Duệ, vậy nên anh không biết những hành động này của con trai mình, chỉ nghĩ Bác Duệ còn đang ngủ, anh nhẹ nhàng cất bước chân đi tới bên mép giường, đứng ở đó, dùng tư thái nhìn từ trên cao nhìn xuống, cúi thấp đầu, nhìn Bác Duệ nằm ở trên giường ngủ, gọi: “Bác Duệ, rời giường!”
Cẩm Dương chỉ gọi một tiếng, Bác Duệ đã chậm rãi mở mắt ra, nâng hai bàn tay lên, dụi dụi mắt của mình, mở miệng ngáp hai cái, giống y như vẻ mơ mơ màng màng khi vừa mới tỉnh ngủ, ngái ngủ nói: “Cha.”
Giọng điệu của Cẩm Dương không được tốt cho lắm: “Bác Duệ, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có ngủ sấp người!”
Bác Duệ không thích mới sáng sớm ra cha đã khiển trách mình, bé phồng má, không nói câu gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây