- Luyện khí kỳ thực vẫn là tu thần, vậy võ đạo kia thì sao?
Tần Tử Lăng nghe vậy, cảm thấy bất ngờ và chấn động, liền hỏi.
Hắn dù là một cường giả tu thần phân thần cảnh, nhưng trong lĩnh vực này, hắn thực sự hiểu biết không nhiều.
- Tu luyện võ đạo cũng có sự tương đồng với luyện khí và luyện thần. Tuy nhiên, luyện khí tập trung vào biến đổi kinh mạch và củng cố thần hồn, trong khi võ đạo thiên về cường độ khí huyết của bản thân. Khí huyết này lại phản ánh sự mạnh mẽ của thân thể và tinh thần, chứa đựng năng lượng rất lớn và mạnh mẽ.
- Cảnh giới võ đạo đạt đến một mức nhất định, thần hồn có lẽ không bằng người luyện khí, tuy vậy người luyện võ một khi luyện đến khí huyết dương cương, thì thần hồn sẽ như một cái lò lửa, có thể thiêu đốt thần hồn ngoại lai, cho nên cao thủ thần hồn cũng không tùy tiện trực tiếp xâm lấn vào thần hồn của cường giả võ đạo.
- Như trong trường hợp của Tử Mẫu Chủng Ma Ấn này, nó có thể tiềm nạp trong thân vi sư suốt hai mươi năm, nhưng đối với võ giả thì chắc chắn khó khăn hơn nhiều. Võ giả có huyết khí dương cương mạnh mẽ như lò lửa, là một loại trạng thái siêu cường, và do đó không thể làm cho ma chủng phát triển.
Kiếm Bạch Lâu giải thích.
- Nếu luyện khí cùng luyện võ kỳ thực cũng đều là tu thần, vậy khi cường giả luyện khí có thần hồn cường đại, tại sao lại không thể xuất khiếu hay phân thần, thậm chí là thi tiển pháp thuật?
Tần Tử Lăng hỏi lần thứ hai.
- Thứ nhất, thần hồn là một khái niệm mơ hồ, bí ẩn và khó mà nói hết được. Các phương pháp đạo pháp về thần hồn trên thế giới này lại rất hiếm, thậm chí các tông môn võ đạo và luyện khí cũng không thể tìm ra cách tu luyện thần hồn, vậy thì làm sao có thể biết cách để xuất khiếu hay phân thần?
- Thứ hai, thần hồn vô cùng kỳ diệu và huyền bí. Ngay cả khi võ đạo và luyện khí đạt đến cảnh giới cao, thần hồn vẫn không thể hiện hữu ra một cách rõ ràng. Thần hồn cần phải hòa quyện với khí huyết và sức mạnh chân lực, điều này khó hơn nhiều so với việc chỉ tập trung vào chân lực hoặc khí huyết. Vì vậy, ngay cả khi có phương pháp tu luyện thần hồn, chúng ta cũng chỉ có thể làm cho thần hồn trở nên mạnh mẽ hơn, chứ không thể thi triển pháp thuật.
- Tất nhiên, vi sư cũng chỉ có kiến thức hạn chế và bị giới hạn tu vi, có thể khi luyện khí đạo hoặc võ đạo đạt đến một cảnh giới vượt qua tông sư, sẽ thật sự có thể trở thành cường giả tu thần.
Kiếm Bạch Lâu giải thích với Tần Tử Lăng.
- Ra là thế!
Tần Tử Lăng cảm thấy trong lòng một cảm giác thoải mái, đồng thời cũng nhẹ nhõm thở phào.
Khi trước đó hắn đối mặt với Long Khiếu Thiên ở Ô Dương Sơn, hắn đã nhận ra rằng Long Khiếu Thiên đã sử dụng thần hồn cường đại của mình để điều khiển ma đầu trong Minh Huyết Luyện Hồn Phiên sau khi âm hồn chết đi bay ra khỏi cơ thể, mặc dù không cường đại, nhưng cũng đạt tới trình độ phụ thể, so với người bình thường thì mạnh mẽ hơn không ít, hơn nữa trên thân còn có “Vĩnh Dạ Thần Ma Quan Tưởng Đồ”.
Cho nên Tần Tử Lăng cũng có hơi bận tâm, hắn cho rằng thế giới này có lẽ còn có nhiều người tu cả ba loại đại đạo cùng lúc như hắn.
Bây giờ nghe Kiếm Bạch Lâu giải thích như thế, Tần Tử Lăng mới rõ ràng, vì soa sau khi tiêu diệt Minh Sứ, thần hồn bọn hắn mới có thể xuất hiện, không phải bọn hắn không muốn xuất khiếu, mà là thân thể chưa mất thì không thể xuất ra!
Và hắn cũng đã nghĩ lại, kiểu cường giả kiêm tu như hắn, sợ là rất hiếm.
Còn về vấn đề Kiếm Bạch Lâu đã đề cập là vượt xa cảnh giới của tông sư, nhưng hiện tại Tần Tử Lăng không cần phải quá lo lắng về việc đó.
Hắn chỉ cần tập trung vào tình hình hiện tại.
Khi gặp Tần Tử Lăng sảng khoái trên gương mặt như vậy, Phong Tử Lạc nhăn nhó mày một chút và nhắc nhở:
- Tần sư đệ, sư phụ không có nhiều thời gian đâu!
- Sư huynh, ngươi có thấy ta giống loại người không có tim không có phổi sao?
Tần Tử Lăng nhìn Phong Tử Lạc với ánh mắt tức giận, hỏi.
- Không phải, ta không có ý đó.
Phong Tử Lạc trả lời một cách nhhắn chóng.
- Ta trả lại ngươi món nhẫn trữ vật này!
Tần Tử Lăng cắt ngang lời của Phong Tử Lạc và đưa món nhẫn trữ vật mà hắn từng giao cho Tần Tử Lăng vào trước đó.
Sau đó, hắn quay sang Kiếm Bạch Lâu, giọng điệu trầm tư nói:
- Lão sư, ta đã tìm ra phương pháp để giải trừ Tử Mẫu Chủng Ma Ấn, nhưng cần sự tín nhiệm hoàn toàn từ phía của ngươi và sự phối hợp của tất cả chúng ta!
- Cái gì?
Mặc dù Kiếm Bạch Lâu có tính tình cường đại, nhưng nghe như vậy cũng không khỏi bất ngờ.
Còn Phong Tử Lạc thì không cần phải nói gì, hắn bất ngờ giật lấy cánh tay của Tần Tử Lăng, và đột nhiên cái gân xanh trên tay hắn căng cứng, nổi lên như gân đòn, và hắn nói:
- Điều này có thực không?
- Chuyện này liên quan đến tính mạng của lão sư và tương lai của Kim Kiếm Tông, ta không dám nói lung tung!
Tần Tử Lăng trả lời.
- Đúng, đúng! Ngươi không phải là người như vậy!
Phong Tử Lạc hào hứng nói.
Trong khi đó, Kiếm Bạch Lâu lại nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt thấm thoắt nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lăng, giọng trầm lắng nói:
- Ngươi có biết tại sao ta không lắng nghe lời khuyên của những người trong môn, không hỏi về quá khứ của ngươi, mà chỉ nhận ngươi làm đệ tử, lại để ngươi làm trưởng lão khách khanh không? Thậm chí khi ngươi dẫn Tả Thông đến, ta cũng đã không ngần ngại mà thu nhận hắn, đây đều là có lý do.
Tạm dừng lại, Kiếm Bạch Lâu không chờ Tần Tử Lăng trả lời mà tiếp tục nói:
- Bởi vì cuộc đời ta dành để tu luyện kiếm đạo, để khám phá một tia ý nghĩa sâu xa của kiếm. Kiếm có thể xuyên thủng bóng mây, trực tiếp đi vào thần hồn. Tâm của ngươi, có thiện, có ác, không thể nào ẩn dấu khỏi ánh sáng của kiếm ý. Trừ khi ngươi có thể vượt qua cảnh giới của ta, kiếm ý của ta không thể phá vỡ rào cản, bằng không thần hồn của ta sẽ liên tục soi xét vào tâm hồn của ngươi.
- Vậy nên, dù ban đầu ta có thể chỉ thấy một lần, nhưng ta hiểu rằng ngươi đang dùng dịch dung thuật để che giấu thân phận, thậm chí cả tên tuổi cũng là giả. Nhưng điều đó không quan trọng. Ngươi đã đối xử với Kim Kiếm Tông của chúng ta một cách thành thật, việc mang Tả Thông đến để học nghệ cũng là chân thành. Đối với ta, không có gì khác ngoài lòng tốt và tình cảm chân thành đối với Kim Kiếm Tông.
- Nếu không có ngươi xuất thủ vào đêm nay, trừ khi ta quyết định thần phục U Minh Giáo, bằng không ta và Tử Lạc, thậm chí cả Kim Kiếm Tông đều sẽ bị diệt sạch.
- Cho nên, đối với ngươi, hiện ta ta còn tín nhiệm hơn cả bản thân mình, bây giờ nếu ta nói cái gì không đúng, ngươi có thể một tay chém chết ta.
Nói đến đây, Kiếm Bạch Lâu quay lại nhìn Phong Tử Lạc, ánh mắt nghiêm khắc, nói:
- Vi sư vừa mới nói một câu cuối cùng, ngươi có nghe rõ chưa?
- Đệ tử đã hiểu!
Phong Tử Lạc trả lời nghiêm túc.
Sau khi Kiếm Bạch Lâu nói đến điều này, Tần Tử Lăng không do dự và quyết đoán hướng vào phòng. Cùng lúc đó, hắn nhấn mạnh:
- Sư huynh, xin hãy ở ngoài để tọa trấn, đừng để bất kỳ ai làm phiền.
- Được!
Kiếm Bạch Lâu và Phong Tử Lạc cùng nhau gật đầu, đều nghe theo an bài của Tần Tử Lăng.
Sau đó, Kiếm Bạch Lâu và Tần Tử Lăng cùng nhau bước vào phòng.
Cánh cửa phòng được đóng kín, hai người ngồi đối diện nhau trên chiếu.
- Thần hồn của ta sẽ nhập vào trong Nê Hoàn Cung của lão sư, tiêu diệt lực lượng U Minh! Vì vậy, ta cần lão sư hoàn toàn tín nhiệm ta, mở rộng tâm thần, đừng ngăn cản thần hồn của ta.
Tần Tử Lăng nói với giọng trầm ấm.
- Không ngờ ngươi lại kiêm tu thần hồn chi đạo!
Đời này của Kiếm Bạch Lâu không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng nghe vậy cũng là vẻ mặt kinh ngạc.
Tần Tử Lăng yên lặng gật đầu.
- Không được, việc này đến đây thì thôi!
Kiếm Bạch Lâu nhanh chóng lắc đầu:
- Lực lượng U Minh vô cùng quỷ dị, một khi bao phủ lên, tựa như vết độc thấu đến tận xương, thậm chí thần hồn cũng không thoát khỏi! Thần hồn của ngươi một khi không thể tiêu diệt được nó, sẽ bị bám vào, đây là vi sư đang hại ngươi! Không được, phương pháp này không được, ngươi tuyệt đối không thể dấn thân vào nguy hiểm này!