Hợp Đạo

Chương 290: Không cần hỏi thêm

Chương Trước Chương Tiếp

Thần hồn đại tới cảnh giới khu vật, có thể ngưng luyện binh khí, nhưng chung quy thì binh khí do thần hồn ngưng hóa là một bộ phận của thân hồn, một khi binh khí hao tổn, thần hồn cũng bị hao tổn theo.

Tần Tử Lăng đương nhiên sẽ không nguyện ý để cho thần hồn của mình bị thương cho nên nếu phải xuất thủ, khẳng định phải dùng binh khí của mình để dùng.

Nhưng Ám Thiên trong Minh Huyết Luyện Hồn Phiên lại không giống vậy, nó là được tạo ra từ việc luyện hóa hàng ngàn hàng vạn hồn phách khác, thần hồn bị thương cũng sẽ không ảnh hưởng đến bản thể.

Hơn nữa Minh Huyết Luyện Hồn Phiên này còn được nuôi bởi một ít bí pháp của U Minh Giáo, khiến cho Tam Xoa Kích hợp làm một thể với thần hồn, đối với mad đầu mà nói, sử dụng Tam Xoa Kích mới là tiện tay nhất, uy lực thật sự có thể còn lớn hơn binh khí bình thường.

Kim giáp thần tướng nắm trong tay Đại Hoàn Đao chín lỗ từng bước tiến vào U Vụ Chướng, U Vụ Chướng bị thần tướng kim giáp chiếu một cái, liền nhao nhao tan rã như tuyết, phai đi không còn.

Những hư ảnh độc vật bên trong U Vụ Chướng cũng không thể chống lại kim quang soi sáng, nhao nhao phát ra tiếng kêu chói tai, như thủy triều chui vào bên trong hồ lô nhỏ bên hông Minh Sứ.

- Ngươi, ngươi tu luyện phương pháp thần hồn gì, làm sao có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lực lượng U Minh từ U Vụ Chướng, thậm chí có thể phá tan u minh!

Minh Sứ đối diện với thần tướng kim giáp đã xâm nhập vào U Vụ Chướng, như là đi vào chốn không người, hơn nữa U Vụ Chướng lại đang bị hao tổn dần dần, không có cách nào khôi phục lại, honw nữa độc vật âm hồn cũng sợ đến nhao nhao chui vào trong hồ lô, phát ra tiếng hoanrag sợ.

Tần Tử Lăng cũng không thèm trả lời Minh Sứ, mà là trong mắt lại lóe lên một vệt sở ngộ, khóe miệng nổi lên một vệt vui vẻ, mỉm cười nói:

- Lúc đàu còn muốn hỏi người làm sao có thể phá giải Tử Mẫu Chủng Ma Ấn, nhưng hiện tại xem ra không cần!

Sau khi nói xong, Tứ Thủ tiếp tục cất cánh, đưa Tần Tử Lăng bay lên cao.

Ngay sau đó, Tần Tử Lăng nhảy ra khỏi Tứ Thủ và đứng trên không trung. Trong tay hắn cầm Liệt Thiên Đao, sắc mặt trở nên u ám hơn rất nhiều, rồi hắn hướng xuống chém mạnh về phía quả cầu màu đen...

Gần như đồng thời, Tứ Thủ cũng lao xuống từ trên cao.

Móng vuốt màu bạc của nó cũng hướng tới quả cầu màu đen.

Trong khi đó, kim giáp thần tướng cầm Đại Hoàn Đao chín lỗ cũng điên cuồng xông vào U Vụ Chướng, cùng với Ám Thiên, liên tục tấn công Minh Sứ ở bên trong U Vụ Chướng.

Trước đây, Minh Sứ đã tiêu hao không ít chân nguyên để đánh với Kiếm Bạch Lâu.

Sau đó, hắn còn tự huyết tế tinh huyết của bản thân để nuôi dưỡng Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.

Hơn nữa, hắn bị Tần Tử Lăng liên tục tấn công lên cương tráo chân nguyên, dẫn đến thực lực giảm sút.

Minh Sứ vẫn có thể kiên trì đến hiện tại chủ yếu là nhờ U Vụ Chướng bảo vệ.

Nhưng hiện tại, U Vụ Chướng không thể ngăn cản được ma đầu Ám Thiên và kim giáp thần tướng đang liên kích.

Từ đó, Minh Sứ đang phải đối mặt với tình huống nội ngoại thụ địch, làm gì còn có thể là đối thủ của Tần Tử Lăng!

Không mất nhiều thời gian, Minh Sứ đã chịu một cú đao chí tử từ Tần Tử Lăng, khiến hắn tử vong ngay lập tức.

Thi thể và nhẫn trữ vật đều bị Tần Tử Lăng lấy đi, thần hồn bỏ trốn cũng bị Ám Thiên bắt lại nhét vào trong miệng, mấy lần nghiền ngẫm đã trở thành vật tư bổ cho Ám Thiên.

Sau khi dễ dàng loại bỏ Minh Sứ, Tần Tử Lăng lặng lẽ che dấu mình trong Huyền Thiên Vân Vụ Kỳ, rồi từ từ rơi xuống.

Hắn đã cẩn thận xác định hướng đi và nhanh chóng hướng về phía Kim Kiếm Sơn, bay đi với tốc độ nhanh như ánh sáng.

Trên đường bay nhanh, Tần Tử Lăng nhỏ máu vào ba chiếc nhẫn trữ vật của ba tên Minh Sứ.

Bất ngờ, hắn phát hiện rằng năm ngón tay của mình đã không còn đủ chỗ cho những chiếc nhẫn khác.

- Ha ha, sao cảm giác như nhà mình vừa phát tài vậy!

Tần Tử Lăng nhìn chiếc nhẫn trên tay trái của mình và sau đó nhìn đến tay phải, hắn không kìm được mà cười phá lên.

Đằng sau Kim Kiếm Phong.

- Sư bá, tông chủ, các ngươi sao rồi?

Cuối cùng, bốn người Phương trưởng lão cũng tìm thấy nơi giao chiến.

Sau đó bọn hắn ngồi xếp thành một vòng trên mặt đất, U Minh Tử Khí không ngừng phun ra, trên khuôn mặt hiện rõ sự lo sợ và quan tâm, ánh mắt còn dính đầy vết máu của Kiếm Bạch Lâu và Phong Tử Lạc.

- Không có gì đáng lo.

Kiếm Bạch Lâu lắc lắc đầu, ánh mắt của hắn liếc nhìn vị trí mà Tần Tử Lăng và Minh Sứ vừa biến mất.

- Sư phụ, vừa nãy đó là Tần…

Bốn người Phương trưởng lão theo sát sau Kiếm Bạch Lâu, ánh mắt của họ quay lại không trung, nhưng họ chỉ thấy một bầu trời đêm vắng vẻ.

Trong tâm hiện ra một màn kinh ngạc.

- Chúng ta lại thiếu hắn một ân tình lớn đấy!

Kiếm Bạch Lâu thốt lên một câu nói sâu sắc.

Hắn nhìn chăm chú vào mọi người, biểu hiện của họ đầy biến đổi, giọng nói của hắn trầm trọng:

- Đêm nay, những chuyện xảy ra, sống để bụng chết mang theo. Không ai được phép tiết lộ điều này ra ngoài, nếu không, ta sẽ tự mình vung kiếm chém chết!

- Bọn ta nhận pháp chỉ của thái thượng trưởng lão!

Bốn người Phương trưởng lão nghe vậy, đều giật mình, nhanh chóng quỳ xuống đất.

- Đi đi, đây không phải nơi để các người ở lại!

Kiếm Bạch Lâu vẫy tay như muốn mọi người rời đi.

- Vâng!

Bốn người Phương trưởng lão đáp lại một cách nhanh nhẹn, ánh mắt như là đã hiểu mọi thứ và không dám nhiều lời, ngay lập tức rút lui.

Sau khi bốn người Phương trưởng lão rời đi, Phong Tử Lạc thể hiện sự lo lắng trên khuôn mặt:

- Sư phụ, Tần sư đệ không biết một mình truy địch, liệu có gặp rắc rối không?

- Đừng lo, hắn không phải là ngươi năm đó. Tâm tư của hắn sâu xa, nếu hắn quyết định theo đuổi, chắc chắn là đã cân nhắc kỹ lưỡng!

Kiếm Bạch Lâu trả lời, mang theo sự tự tin.

Nghe Kiếm Bạch Lâu nói như vậy, Phong Tử Lạc không khỏi nhớ lại cảnh Tần Tử Lăng vừa rồi xông ra khỏi U Vụ Chướng.

Một màn bổ đao chí tử chém giết Minh Sứ vẫn còn hiện trong tâm trí hắn, Phong Tử Lạc cảm nhận được một luồng hơi lạnh bám theo lưng mình, dường như không ngừng bò lên.

Hắn nhận ra từ cú đao kia đã phản ánh uy thế tuyệt đối, dễ dàng nhận thấy rằng võ đạo chiến lực của Tần Tử Lăng đã đạt tới cấp độ đại võ sư.

Trẻ như vậy, lại có một thân tu vi kinh khủng như vậy.

Nếu đổi thành người khác, thì chắc chắn đã trở nên kiêu căng.

Ví như hắn năm đó, lúc đạt được tu vi chân nguyên hậu kỳ, cũng một mặt kiêu căng, duy ngã độc tôn.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, Tần Tử Lăng lại thể hiện khía cạnh trái ngược với hắn.

Tần Tử Lăng luôn khiêm tốn và kín đáo, tâm tư thì sâu sắc, nhìn xa trông rộng.

Điều này càng khiến người ta cảm thấy hắn thâm trầm và âm hiểm, tạo nên một sự kinh đảm khiêu hãnh và lãnh khí tỏa ra từ toàn thân.

- Nhớ rõ, đợi đến khi hắn quay lại đây, nếu hắn không nói gì, chúng ta cũng không cần hỏi bất cứ điều gì!

Kiếm Bạch Lâu tiếp tục nói, ánh mắt mạnh mẽ và cứng rắn.

- Ý sư phụ nói là thủ đoạn của Tần sư đệ khi lẻn vào U Vụ Chướng, sau đó giết chết Minh Sứ, còn vô số thủ đoạn đoạt lấy thi thể của Minh Sứ?

Phong Tử Lạc không kìm được, ánh mắt lo lắng và bất an, cảm giác mồ hôi lạnh từ từ thoát ra trên da.

- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chúng ta chỉ cần biết rằng hắn là người tốt, hắn là cùng một phe với chúng ta, thậm chí có thể nói là hắn đã cứu mạng toàn bộ Kim Kiếm Tông. Những điều khác, nếu hắn muốn nói, hắn sẽ tự nói. Đừng bao giờ hỏi khi hắn không muốn nói, đây chỉ khiến cục diện trở nên khó xử.

Kiếm Bạch Lâu nói một hơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)