Minh Sứ cố gắng trốn thoát bằng việc sử dụng hồn phách.
Tần Tử Lăng thấy vậy thì lập tức xuất ra Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, trực tiếp thu lấy thần hồn, mà trên Liệt Thiên Đao bắn ra một giọt máu, sau đó bên trong hàn quang lộ ra một vẻ huyết sắc múa trên không trung.
Hồn phách của Minh Sứ bị đập tan tành bởi sức mạnh thất linh bát lạc từ Liệt Thiên Đao.
Trong một nháy mắt, hồn phách của Minh Sứ hóa thành từng sợi khói nhẹ rồi tiêu tan vào không gian giữa trời đất.
Tần Tử Lăng nhìn đến Minh Sứ, nhấn mạnh rằng:
- Những gì ngươi nói không sai, cuối cùng ta cũng đến. Nhưng dẫu cho ta đến chậm, thì cũng xem như đã làm được việc cần phải làm.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Tần Tử Lăng lật mặt nạ ra, từ từ nói, trong khi tay vẫn nắm Liệt Thiên Đao và máu tươi nhỏ nhỏ từ từ rơi xuống dưới.
- Ngươi cuối cùng là ai?
Minh Sứ hỏi, giọng nói thanh thoát nhưng cảm giác run rẩy không thể tránh khỏi.
Không phải là hắn nhát gan.
Thân là một trong những Minh Sứ của lục đại phân điện U Minh Tây Vân Châu, không biết có bao nhiêu mạng người đã bị hắn lấy đi, trải qua bao nhiêu sóng gió hung hiểm, đương nhiên không thể nào là hạng người nhát gan.
Nhưng Tần Tử Lăng xuất hiện quá bất ngờ, tốc độ giết người quá nhanh!
Một khắc trước còn thấy hắn bị một Minh Sứ truy đuổi, sau đó hắn quay trở lại đây bổ chết thêm một tên Minh Sứ nữa.
Cả hai đều là đại võ sư chân nguyên hậu kỳ a!
Cho dù là tông sư, một đao cũng không thể chém chết được bọn hắn!
Tất nhiên, Tần Tử Lăng cũng không phải là tông sư, nếu không thì hắn cũng không cần giả bộ để ám toán bọn hắn.
Tuy nhiên, chính vì vậy, trong thời gian ngắn như vậy, hắn tính toán tỉ mỉ, giết hai vị Minh Sứ, khiến không khí phát ra từ người Tần Tử Lăng càng trở nên quỷ dị và mạt trắc, tạo ra sự hãi hùng và lo sợ cho những người xung quanh.
- Ngươi muốn giết ta, nhưng lại hỏi ta là ai. Ngươi không thấy điều đó rất hài hước sao?
Tần Tử Lăng mỉm cười và nói, sau đó chậm rãi nâng Liệt Thiên Đao lên, còn một tay cầm một thanh dao nhỏ đầy máu đối diện Minh Sứ, rồi hỏi Kiếm Bạch Lâu:
- Lão sư, ngươi còn đánh được không?
- Phối hợp với ngươi để giết Minh Sứ vẫn là không vấn đề!
Kiếm Bạch Lâu nhàn nhạt trả lời.
Tiếng nói vừa dứt, Kiếm Bạch Lâu đưa kiếm lên, ánh sáng trên lưỡi kiếm bừng lên, đạo đạo tia chớp quang kim quang rực rỡ.
Kim Lân Kiếm trên không trung phát ra âm thanh lớn đầy uy lực, như con rồng bùng nổ trên bầu trời đêm, đưa đao đen ánh sáng vươn lên và sau đó bắt đầu rút lui liên tục.
Tần Tử Lăng thấy Minh Sứ bất ngờ nhảy lên từ mặt đất, thì lập tức phát động Liệt Thiên Đao truyền ra những vệt sáng dài, cắt qua bầu trời đêm, định chém vào Minh Sứ.
Lần này, Minh Sứ cuối cùng cảm nhận rõ ràng uy thế một đao của Tần Tử Lăng.
Một đao đổ xuống, bầu trời đầy sao trở nên mờ mịt, như tinh quang đang dần biến mất.
Giữa thiên địa, dường như chỉ còn lại một đao này, không có bất kỳ thứ gì khác.
Minh Sứ trong đôi mắt hiện lên biểu hiện kinh sợ, tay nắm chặt một chiếc hồ lô nhỏ màu đen đang treo bên hông.
Trong nháy mắt, bốn phía bầu trời bao phủ bởi tối tăm, nhưng lại hiện lên những vệt sáng luyện ngang, quấn quanh Minh Sứ.
Trong khoảnh khắc này, Minh Sứ dường như đã bị một khối vật thể màu đen to lớn bao phủ.
Thình thịch!
Liệt Thiên Đao bổ ra một đao từ phía trên, làm cho hắc vụ bùng nổ mạnh mẽ, khí lưu cuồn cuộn phóng ra cả bốn phía, sau đó rút lại gom vào.
Tuy nhiên, lúc này Liệt Thiên Đao đã bị suy yếu, một đao rơi xuống cương tráo chân nguyên của Minh Sứ, chỉ tạo ra một điểm sóng nhỏ, sau đó bị bật ngược trở lại.
- Bảo bối tốt!
Tần Tử Lăng nói, đồng thời kích động.
Một đao hắn vừa chém là dựa vào sức mạnh của đồ văn, lực đạo đại khái có thể so với tông sư.
Tuy vậy, một đao như vậy mà chỉ có thể phá hủy U Vụ Chướng một cách khó khăn, đồng thời đao thế mạnh mẽ của hắn cũng bị suy yếu, dẫn đến lúc chạm vào cương tráo của Minh Sứ chỉ còn lại một phần mười uy lực.
Nhưng sau đó, Tần Tử Lăng tiếp tục đánh liên tiếp một một đạo nữa, mỗi lần đều mang theo uy lực mãnh liệt.
Trên đỉnh núi, Phương trưởng lão cùng bốn người đồ đệ phi thân xuống, nhìn xa xa Tần Tử Lăng và Kiếm Bạch Lâu hợp sức chiến đấu, một gần một xa, tạo thành một cảnh tượng mạnh mẽ.
Trong lúc đó, Minh Sứ còn đang bị bao phủ bởi hắc vụ mạnh mẽ, bọn Phương trưởng lão chỉ có thể đứng ở phía trên để quan sát mà không thể can thiệp.
Minh Sứ đối mặt với cuộc tấn công liên tiếp từ Tần Tử Lăng, mỗi đao đều có thể đánh tan U Vụ Chướng và chém vào cương tráo chân nguyên của hắn.
Dù lực lượng của đao bị suy giảm đi tám chín phần mười, nhưng vẫn đủ để gây ra những tác động lớn cho cương tráo chân nguyên của hắn.
Đặc biệt là kình lực phi thường của Tần Tử Lăng, một loại sức mạnh cổ quái, quấn quýt vào khí huyết của Minh Sứ, làm cho hắn cảm giác chân nguyên của mình đang rung chuyển.
Trong khi đó, Kim Lân kiếm của Kiếm Bạch Lâu trở nên hung mãnh và mạnh mẽ như một con rồng biển, tấn công mạnh mẽ hơn.
Trong thế trận này, chân nguyên của Minh Sứ liên tục rung chuyển, uy thế của loan đao U Ma cũng bị ảnh hưởng mạnh mẽ.
Không thể ngăn được bước công của Kim Lân Kiếm.
- Ngươi dám giết Minh Sứ! U Minh Giáo sẽ không bỏ qua ngươi!
Minh Sứ biết rằng nếu bbanr thân còn trì hoãn thì sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Hắn cắn răng nghiến lợi và nói ra một câu trước khi phun một ngụm tinh huyết vào hồ lô nhỏ ở bên hông mình.
Một lần nữa, hồ lô màu đen phát ra ánh sáng u quang trong đêm tối, thu hút sương mù cuồn cuộn từ bốn phía lao tới, tạo thành một trận công hỗn loạn.
Sương mù này cuốn lấy toàn bộ cơ thể của Minh Sứ, đưa hắn lên cao và sau đó biến thành một quả cầu màu đen, bay nhanh trên không trung.
- Trốn đi đâu!
Kiếm Bạch Lâu hét lớn khi thấy tình hình, Kim Lân kiếm vung lên và cố gắng ngăn cản Minh Sứ.
Nhưng lúc này, loan đao và Kim Lân Kiếm lại bất ngờ rung chuyển mạnh mẽ, tạo ra một vụ nổ kinh khủng.
Tiếng ồn vang lên “Oanh” khi đao vụn nổ tung, tạo ra một loạt tiếng kim loại va chạm.
Thân thể của Kiếm Bạch Lâu bắt đầu rung động, máu tươi chảy ra từ khóe miệng của hắn, các gân xanh trên trán như con rắn quẻ đang vùng vẫy.
Khí tức màu đen cũng không ngừng tràn ra từ cơ thể hắn, biến gương mặt hắn thành một hình ảnh quỷ dị.
Đôi mắt của hắn cũng đang trải qua những biến đổi không ngừng.
- Hô! Hô! Hô!
Kiếm Bạch Lâu hổn hển thở, cắn chặt môi, ngồi gối bằng xuống, cố gắng kiểm soát ý niệm, vận dụng chân nguyên, đấu tranh để kiềm chế sức mạnh u minh đang xâm nhập.
- Kiệt kiệt, Kiếm Bạch Lâu, bắt đầu suy yếu rồi sao! Nếu toàn bộ bọn ta không thể trở về, điện chủ sẽ kích hoạt Tử Mẫu Chủng Ma Ấn. Trong vòng ba ngày, ngươi sẽ biến thành một tên ác ma chỉ biết giết chóc! Ha ha!
Minh Sứ đầy ác ý cười to trong khi bay lượn trên không trung cùng U Vụ Chướng.
Tiếng cười của Minh Sứ vọng về trời đêm, trong khi đó Tần Tử Lăng đã xoay người và cưỡi lên Kim Quan Hạc, đây là dị thú bị hắn nhốt ở hậu viện.
Kim Quan Hạc không muốn nghe theo Tần Tử Lăng, nhưng Tần Tử Lăng đã đánh nó mấy phát rất mạnh, khiến nó lung lay và bay lên cao.
Sau đó, Kim Quan Hạc nhanh chóng ổn định, vỗ vỗ hai cánh, giống như một con chim phi tiễn, lao theo hướng Minh Sứ.
Trong một nháy mắt, U Vụ Chướng và Tần Tử Lăng cưỡi Kim Quan Hạc, biến mất thành hai chấm đen trên bầu trời đêm.
- Tiểu tử, ngươi dám cưỡi một con Kim Quan Hạc để đuổi theo ta, càn rỡ!
Minh Sứ đứng giữa không trung được U Vụ Chướng bao trùm, thanh âm nói ra đầy ác ý.
- Sao ta lại không dám?
Tần Tử Lăng cười nhẹ và nói:
- Ngược lại là ngươi, đúng là gan to bằng trời, lại dám đứng lại, nhưng nói chuyện cũng tốt, đỡ phải bay thêm một đoạn.