- Ngân Thi!
Minh Sứ sau lớp mặt nạ có vẻ biến sắc, trong đôi mắt của hắn hiện rõ vẻ kinh hãi ngày càng rõ ràng.
Hắn không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Dù vậy, tới thời điểm này, Minh Sứ vẫn không có dấu hiệu sợ hãi.
Hắn khởi động toàn bộ chân nguyên trong người, đỉnh đầu biến thành một chiếc nồi đen mang dáng vẻ của một con quỷ trảo, đang mở ra để đối đầu với Ngân Thi.
Trong tâm tư của Minh Sứ, hắn chóng lựa chọn mục tiêu tấn công là Ám Thiên và Tứ Thủ.
Đồng thời, Tần Tử Lăng thoát ra khỏi Thủy Vân Kiếm Trận, cưỡi lên lưng của Tứ Thủ và ẩn mình trong Huyền Thiên Vân Vụ Kỳ.
Cuối cùng, Tần Tử Lăng quyết định thả mình xuống dưới.
Trong tay hắn nắm chặt Liệt Thiên Đao, cơ bắp hai tay bắt đầu căng tròn, tạo thành hình ảnh như một con mãng xà bị quấn lại với nhau.
Trên thân hắn, khí tức phô trương ra, mạnh mẽ và đáng sợ.
Khi Minh Sứ đang ẩn mình trong mây mù, bất ngờ nhìn thấy một người nhảy xuống từ trên cao.
Khí tức cực mạnh, hơn hẳn bất kỳ thứ gì, giống như một Ma Thần cất vó ngang trời đêm.
Tâm trí của hắn lúc này rơi vào hỗn loạn, thân thể trong bóng tối bắt đầu biến dạng kỳ quái, giống như một loại ác linh nổi lên từ đáy bóng đêm.
Cuối cùng, hắn hướng về U Vụ Chướng phía sau lưng và bay xa.
Tuy nhiên, khi Minh Sứ đang trong quá trình biến dạng và dung nhập vào bóng đêm như một loại u linh vút đi, Tần Tử Lăng cũng trải qua một sự biến hóa.
Trong không trung, cơ thể của Tần Tử Lăng bắt đầu uốn cong giống như một con Giao Long, mang theo sức mạnh huyền diệu và khí thế đặc biệt.
Hắn đột ngột tấn công với một tốc độ khủng khiếp, hướng thẳng vào phần đầu của Minh Sứ.
Liệt Thiên Đao đen nhánh bổ vào Minh Sứ, phá vỡ sự huyền bí của bóng đêm, đạo đao này chạm đất, tạo ra một dòng nước dài màu đen.
Khí khắp nơi từ trên cơ thể của Minh Sứ lan tỏa ra, sau đó nhanh chóng xoay quanh hắn, tạo thành một lớp vỏ đen mực, đây là cương tráo bằng chân nguyên.
Coong!
Tiếng nổ vang lên khi Liệt Thiên Đao đâm xuống, cương tráo chân nguyên ban đầu lõm vào, nhưng nhhắn chóng phản đòn trở lại.
- Đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ quả nhiên rất mạnh mẽ!
Tần Tử Lăng thầm thốt trong lòng, nhưng hắn không ngừng bổ Liệt Thiên Đao xuống.
Đao chém xuống từ trên cao, tạo ra những tiếng đánh đập liên tiếp.
Coong! Coong! Coong!
Như mưa rào, như cơn gió mạnh, Liệt Thiên Đao không ngừng bổ xuống.
Hàn Thiết Kình, Điệp Lãng Kình và cả Thanh Long Huyền Mộc Kình, ba loại kình lực này quấn quýt lại, hợp thành một dòng sức mạnh duy nhất.
Dòng sức mạnh này dọc theo cương tráo chân nguyên xâm nhập sâu vào cơ thể của Minh Sứ.
Minh Sứ đã bị bất ngờ bởi thủ đoạn của Tần Tử Lăng.
Hắn không thể nào phản ứng kịp và bị đánh trượt tay.
Hiện tại, hắn đang cố gắng vận dụng chân nguyên để ngăn cản kình lực xâm nhập, nhưng Tần Tử Lăng không ngừng đánh đến.
Mỗi đợt tấn công không chỉ mang sức mạnh mạnh mẽ, mà còn có ba loại kình lực kết hợp.
Các loại kình lực này quấn quýt với nhau, tạo nên một dòng sức mạnh dữ dội. Minh Sứ, dù ở cảnh giới chân nguyên hậu kỳ, vẫn không thể chống đỡ được trước một loạt tấn công này.
Cơ huyết và khí mạch trong cơ thể hắn bị xáo trộn, tạo ra một tình trạng hỗn loạn.
Khi Minh Sứ nghĩ rằng Tần Tử Lăng đã sử dụng hết toàn bộ thủ đoạn của mình, thì đột nhiên, phía dưới màn trời đen, xuất hiện bốn tia ngân sắc, mang theo cự quyền đồng thời đánh vào cương tráo chân nguyên.
- Còn có thêm hai con Ngân Thi!
Minh Sứ kinh hãi trong mắt.
Làm sao có nhiều cao thủ như vậy?
Minh Sứ lại một lần nữa tính sai, cuối cùng bị đẩy ngược như cọng cỏ.
- Răng rắc! Răng rắc!
Cương tráo chân nguyên xuất hiện những vết nứt.
Tần Tử Lăng được đà tiếp tục bổ đao không ngừng.
Minh Sứ bị cắt thành hai phần.
Hai phần thân thể của hắn bị cắt ra cách xa nhau, một đạo thần hồn bất ngờ thoát ra khỏi cơ thể hắn, mạnh mẽ hơn nhiều so với Long Khiếu Thiên, xem ra cũng là cảnh giới khu vật.
Thần hồn của Minh Sứ phô ra sức mạnh, tạo ra một trận âm phong mạnh mẽ, hắn đang cố gắng tìm cách trốn thoát.
Tuy nhiên, trước khi thần hồn của Minh Sứ kịp trốn thoát, Tần Tử Lăng như có con mắt thứ ba đang mở ra.
Ánh kim quang rạng rỡ phát ra từ mi tâm Tần Tử Lăng, một tia sáng đã bắt giữ thần hồn của Minh Sứ.
- Ngươi!
Thần hồn của Minh Sứ hoảng sợ, phát ra tiếng thét đầy kinh hoàng.
Tần Tử Lăng không nói một từ, đã bất ngờ bóp nát thần hồn của Minh Sứ.
Thần hồn tức khắc trở thành những sợi tàn hồn, bao quanh bay lượn trước khi bị Ám Thiên há miệng ra và hút mạnh.
Những sợi tàn hồn này bị cuốn vào bên trong miệng của Ám Thiên, ngay sau đó, miệng của Ám Thiên nhai nhai vài cái, như đang thưởng thức một món ăn ngon vô cùng.
Ám Thiên đã thôn phệ hồn phách của Minh Sứ trong chốc lát.
Trong khi đó, Tần Tử Lăng nhuần nhuyễn lấy đi nhẫn trữ vật và mặt nạ của Minh Sứ, cùng với toàn bộ các vật phẩm từ thi thể của hắn.
Sau đó, Tần Tử Lăng quay đầu nhìn về phía sau.
Xa xa, một số đạo khí đang nhanh chóng tiến lại gần.
Rõ ràng, cuộc chiến vừa rồi đã gây ra sự chú ý cho vài người.
- Tốt lắm, đánh nhanh thắng nhanh rất hoàn mỹ, có lẽ chốc nữa ta sẽ không thể dùng Ngân Thi và Minh Huyết Luyện Hồn Phiên nữa!
Tần Tử Lăng suy nghĩ trong tâm, đặt mặt nạ vào khuôn mặt của mình, sau đó lẻn vào trong hắc vụ.
Tần Tử Lăng vừa bước vào hắc vụ, thì hắc vụ cuồn cuộn lại quấn quanh hắn một cách nhanh chóng.
Bên trong hắc vụ cuồn cuộn, còn có đủ loại hư ảnh độc xà trùng dữ tợn, dương nanh múa vuốt, tấn công về phía hắn.
Tần Tử Lăng thả ba loại kình lực ra ngoài, quấn quanh thân thể, trong khi mi tâm của hắn phát ra kim quang không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ba loại kình lực xoắn một lần, hắc vụ kia vốn không thể tiếp cận được thân thể của Tần Tử Lăng, các loại độc vật dữ tợn khi đụng vào kim quang tựa như tuyết tan chảy, tan biến trong không khí.
Nhưng trong chớp mắt, Tần Tử Lăng đã đến phía sau hai vị Minh Sứ.
Thần hồn của Tần Tử Lăng triệu hồi “Vĩnh Dạ Thần Ma”, mỗi tia tà ác hắc ám như quỷ cắn nuốt, khí độc phun ra từ trên cơ thể hắn, đồng thời Tần Tử Lăng còn phát ra một ít âm sát khí độc.
Trong sương mù, Tần Tử Lăng đeo mặt nạ dữ tợn, trở thành một vị Minh Sứ thoát ra từ sương mù mờ ảo.
- Ngươi cuối cùng cũng đã đến, dường như tốc độ của ngươi hơi chậm đấy!
Một vị Minh Sứ không quay đầu lại nói với Tần Tử Lăng đang cố gắng bước ra khỏi sương mù.
- Quả thật tốc độ hơi chậm, Kiếm lão đầu thực sự quá đáng sợ, quả nhiên không sai khi người khác nói hắn không khác gì luyện khí sư pháp nguyên cảnh. Tử Mẫu Chủng Ma Ấn cũng đã được kích hoạt, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ đến thế. Chúng ta phải liên thủ cùng nhau sớm đánh bại hắn, nếu không thì thời gian kéo dài, khó tránh gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Một vị Minh Sứ khác nói.
Lúc tiếng nói của vị Minh Sứ này vừa rơi xuống, đột nhiên tầng u sương mù bắt đầu cuộn lộn, từ đó xuất hiện một lưỡi đao sắc bén hàn quang đen thùi, từ không gian trống trải chém thẳng vào phía sau lưng của hắn.
Đòn đao này nhanh như chớp, tốc độ không khác gì bôn lôi.
Không gian dường như bị bổ ra một kẽ hở, rung chuyển không ngừng.
Một đao này, Tần Tử Lăng đã thúc giụ đồ văn ở ngực kia.
Đồ văn một khi phát động, thì phải đánh nhanh thắng nhanh, cũng không thể nói thu hồi là thu hồi, chỉ có thể điên cuồng tấn công.
Tần Tử Lăng lúc vừa bước vào đây vì muốn ám toán Minh Sứ, cho nên mới không dùng đồ văn chi lực.
Kiếm Bạch Lâu có thực lực kinh người, hai vị Minh Sứ đang toàn lực ứng phó với Kiếm Bạch Lâu, làm gì có tâm tư nghĩa rằng đột nhiên ở đằng sau của mình đang có một thanh đao đang dần dần tiếng gần lại bọn hắn, hơn nữa một đao này lại còn uy lực như vậy, quả nhiên đây là thời cơ thích hợp để Tần Tử Lăng bộc phát đồ văn.
- A!
Minh Sứ chỉ kịp thét lên một tiếng thảm thiết, thì đã bị Liệt Thiên Đao bổ chết tươi.
Thiên địa lập tức yên lặng trở lại.
Thời gian dường như dừng lại ở khoảnh khắc này.
- Nói không sai, thời gian dài, quả nhiên đã sinh ra một ít ngoài ý muốn!
Tần Tử Lăng lột nhanh nhẫn trữ vật khỏi tay Minh Sứ và đồng thời vung tay cất cả thi thể của hắn vào bên trong Dưỡng Thi Hoàn.
Những hành động này của Tần Tử Lăng đều lọt vào tầm mắt của sư đồ Kiếm Bạch Lâu.
Nhưng sư đồ bọn hắn không hề cảm thấy kì lạ chút nào, nhân vật lợi hại như Tần Tử Lăng, trong tay có một bảo bối trữ vật cũng không có gì lạ.
Hơn nữa vừa rồi hắn cũng bất giác lấy ra Liệt Thiên Đao, lấy độ thông hiểu của Kiếm Bạch Lâu cùng Phong Tử Lạc, đương nhiên có thể dễ đoán ra.
Nhưng lý do Tần Tử Lăng hành động thoải mái như vậy là vì hai người Kiếm Bạch Lâu cùng Phong Tử Lạc đã có được sự tín nhiệm từ hắn, chỉ riêng việc sư đồ hai người ở lại rút hậu cho hắn chạy trốn, thì đã là người trọng tình nghĩa.
Vậy nên Tần Tử Lăng cũng không ngại gì tiết lộ một vài thủ đoạn của mình.