- Ba! Ba! Ba!
Hắc y nhân vỗ vỗ một tiếng, nói:
- Đây quả thật là tình cảm sư đồ, đáng quý đáng quý. Nhưng thật đáng tiếc, lần này bọn ta đến đến, điện chủ còn trao cho bọn ta một món chí bảo trấn điện, U Vụ Chướng.
- Một khi chướng khí này rơi xuống, người bên ngoài nhìn vào nơi đây chỉ có thể nhìn thấy một mảng hắc vụ, cũng không thể nghe thấy động tĩnh bên trong.
- Kẹt kẹt, về phần ngươi, cho dù có tu vi chân nguyên, tạo cương tráo quanh thân, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được chướng khí này, đây là độc tính, một khi chướng khí phát động, chính là vạn độc đang đánh giết, nếu như là Kiếm đạo hữu của thời kỳ toàn thịnh, có lẽ còn có cơ hội mở một đường máu giết khỏi U Vụ Chướng, tạo cơ hội cho hai vị đệ tử rút lui.
- Nhưng bây giờ, ngươi không chỉ phải đối mặt với những vết thương cũ tái phát, mà còn phải đối diện với ma lực U Minh đang ngấm vào thần hồn.
- Nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ được thêm một ít thời gian!
Kiếm Bạch Lâu chưa kịp nói gì, chỉ đối mắt với Phong Tử Lạc một cái, sau đó đột nhiên khí cơ của hai người như bị kích thích, bùng nổ một cái, tạo nên hai vệt ánh sáng kiếm bắt đầu phóng lên cao.
Một vệt hướng về một vị Minh Sứ, trong khi đó một đạo kiếm quang chia thành ba phần, trong đó có hai đạo nhắm vào hai vị hắc y nhân, cũng là Minh Sứ.
Một đạo khác đâm xuống từ trên cao, như một tia sét bổ vào hắc vụ phía sau lưng của Tần Tử Lăng.
- Tần Phong đi mau!
Kiếm Bạch Lâu hét to, giọng điệp trùng và uy lực.
Kiếm quang rơi xuống, hắc vụ sau lưng Tần Tử Lăng bùng nổ, cuốn ngược hai bên, để lộ ra một lối thông đạo.
- Phong tông chủ, ngươi vẫn còn kém một chút!
Một vị Minh Sứ thấy điều này, nụ cười u ám nở trên môi, tay vung lên chỉ một cái một vệt ngân quang rực rỡ, một thanh hắc loan đao được đẩy ra không trung.
Vệt ngân quang kia chính là Kim Tê Kiếm do Phong Tử Lạc xuất ra.
Lao đao kia rạch một cái trước Kim Tê Kiếm.
Tần Tử Lăng thấy hắc loan đao bổ xuống Kim Tê Kiếm, đảo mắt lại thấy Kiếm Bạch Lâu thả ra một đạo kiếm quang cắt tới, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, cả thân không chút do dự như báo săn nhảy vụt lên trên thông đạo mà chạy ra.
Trong lúc Tần Tử Lăng như tia điện bắn ra ngoài, thanh hắc loan đao kia đã va vào kiếm quang của Kiếm Bạch Lâu trên không trung, tạo nên một cảnh cắn giết dữ dội, phát ra năng lượng hủy diệt.
Kiếm quang của Kiếm Bạch Lâu bị loan đao cuốn lấy cắn giết, hắc vụ đang dạt ra mở thành một thông đạo thì bất ngờ như một cơn thủy triều cuốn ngược thông đạo trở lại.
- Phá Quân Sát!
Ngay lúc đó, Phong Tử Lạc phun một ngụm tinh huyết lên Kim Tê Kiếm, oán khí phát ra.
Kim Tê Kiếm ngay lập tức tỏa sáng bằng một ánh kim quang chói mắt không thể so sánh được.
Trong ánh kim quang, một thân ảnh của một vị nam tử với y phục Cổn Miện hiện ra, vẻ vang như núi non, uy nghiêm bao trùm thiên hạ.
Dường như cả thiên địa đều phải kính phục và quỳ dưới chân hắn.
Nam tử toát lên sự uy nghiêm và nam tính, tạo nên một vẻ bễ nghễ không thể kìm nén.
Nam tử nắm trong tay một thanh cự kiếm, bước ra đầy uy nghiêm, giơ cự kiếm về phía hắc vụ đang dạt lại, một cú đâm mạnh thẳng tới.
Hắc vụ bị cuốn ngược một lần nữa, cuồn cuộn hướng hai bên.
Tần Tử Lăng thấy tình hình này, nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Muốn chết!
Minh Sứ vừa mới ngăn cản kiếm quang của Kiếm Bạch Lâu thấy thế nộ quát lên một tiếng, loan đao bỗng nhiên xoắn một cái, đánh cho kiếm quang của Kiếm Bạch Lâu tan tác thành tám mảnh, sau đso lại cuốn lên một đạo hắc khí, cả người lẫn đao như gió lốc mà truy sát về phía Tần Tử Lăng.
Phong Tử Lạc cũng phun tinh huyết, nguyên thần trong cơ thể dâng trào, trong hư không, hư ảnh nam tử kia cầm cự kiếm mãnh liệt xoay người, tấn công mạnh mẽ đến chỗ Minh Sứ đang truy sát Tần Tử Lăng.
- Cút!
Minh Sứ quát lạnh một tiếng.
Hắc loan đao bất ngờ đâm thẳng về phía trước.
Oanh!
Tiếng rền vang.
Hư ảnh nam tử cầm kiếm biến thành một tia kim quang mà tản ra, lộ ra một thanh Kim Tê Kiếm với ánh sáng ảm đạm.
Trong khi đó, Phong Tử Lạc có vẻ buồn bực, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy ra, làn da tái nhợt như giấy vàng.
Một sợi hắc khí từ mặt của hắn tràn ra, thê thảm vô cùng.
Phong Tử Lạc bây giờ đã không còn gì để giữ lại, điên cuồng chỉ một kiếm.
Kim Tê Kiếm bùng nổ một lần nữa với một ánh kim quang rực rỡ, biến thành một cầu vồng tấn công Minh Sứ.
Nhưng trong chớp mắt, Minh Sứ và Tần Tử Lăng đã biết mất tiêu.
Kim Tê Kiếm chạm vào U Vụ Chướng, giống như đang chém vào một vùng nước.
Chỉ có thể tạo ra một lỗ nhỏ trên hắc vụ, sau đó ánh kim quang bị hắc vụ thôn phệ vào bên trong.
- Kiếm đạo hữu, Phong tông chủ, đừng mơ rằng tiểu tử kia có thể thoát khỏi đây! Vì một ngày này, điện chủ đã chờ đợi ròng rã hai mươi mốt năm, há lại có thể để xảy ra việc ngoài ý muốn?
Một vị Minh Sứ nói, còn một vị khác Minh Sứ còn đang giao chiến với Kiếm Bạch Lâu ở trên không trung, cả hai đều khinh thường cười nhạt nói.
Còn về phần Phong Tử Lạc, một chút cũng không để ý tới hai người này.
Nếu như Phong Tử Lạc vẫn giữ được tư thái đỉnh phong giống như hai mươi mốt năm trước, thì có thể khiến cho họ không dám coi thường quá mức.
Tuy nhiên, lúc này Phong Tử Lạc đã bị thương, sức mạnh bị suy giảm đáng kể do vết thương.
Mới đây hắn đã dùng hết tinh huyết để giúp Tần Tử Lăng trốn thoát, cùng với việc triển khai “Phá Quân Sát” đã tiêu hao một lượng lớn chân nguyên.
Bây giờ, thực lực của Phong Tử Lạc đã thụt lùi và không còn ở trạng thái đỉnh phong được nữa.
Chuyến này ba tên Minh Sứ đến đây đều là đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, lại có U Vụ Chướng bao lại bốn phía, đến giờ phút này rồi, Phong Tử Lạc đã là cá nằm trong chậu, bọn họ làm sao có thể để hắn vào trong mắt.
Tâm điểm thực sự vẫn đặt trên người Kiếm Bạch Lâu.
Một thân thực lực của Kiếm Bạch Lâu đã ngang với tông sư, mặc dù còn có Tử Mẫu Chủng Ma Ấn đang quấy phá, thực lực giảm đi nhiều, nhưng hai vị Minh Sứ cũng không dám khinh thường.
Khuôn mặt của Kiếm Bạch Lâu không thay đổi, hắn chỉ thôi động phi kiếm chém giết hai tên Minh Sứ.
Phong Tử Lạc thì lại chậm một bước, không thể ngăn được một chiêu của tên Minh Sứ kia, vậy nên lập tức thay đổi Kim Tê Kiếm, hóa thành một đạo kim hồng hướng về phía thanh loan đao.
Bốn người trong U Vụ Chướng tạo ra những đợt tấn công vang dội.
Trong khi đó, một vị Minh Sứ khác đang đuổi theo Tần Tử Lăng ra khỏi U Vụ Chướng.
Khi vừa thoát ra khỏi U Vụ Chướng, vị Minh Sứ này liền bắt gặp hình ảnh một tôn ma đầu nắm tam xiên kích trong tay đang lao tới với ánh mắt hung hăng và âm thanh gào thét.
- Đây là...
Minh Sứ thấy tình cảnh này, không khỏi kinh ngạc, trong tâm trí hắn như không thể tin vào điều đang diễn ra.
Dù vậy, Minh Sứ vẫn là một đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ, phản ứng của hắn cũng không kém chút nào.
Ngón tay gảy một cái, một giọt tinh huyết rơi lên trên loan đao.
Loan đao phát ra huyết quang sáng ngời, tiếng gào thét đâm thẳng xuống tôn ma đầu.
Tôn ma đầu là một thể thần hồn, thân thể của thần hồn chỉ có thể bị chém tán, khó tạo ra tổn thương thực sự.
Tuy nhiên, đại luyện khí sư chân nguyên hậu kỳ có thể tập trung tinh huyết vào thân đao, kết hợp với chân nguyên, đủ để ảnh hưởng đến thần hồn.
Trong lúc loan đao đang hướng vào tôn ma đầu, một đám mây mù cuồn cuộn bất ngờ cuốn tới Minh Sứ, trong đó có những điểm sáng kết hợp với tiếng xé gió, tạo thành những tia sáng nhanh như chớp có thể đánh chết người.
Thấy tình hình, Minh Sứ nâng tay và pháp ấn xuất hiện, đối đầu với cuồn cuộn mây mù.
Ngay lập tức, trong bóng tối hiện ra khuôn mặt dữ tợn của một con quỷ, hư ảnh đầu quỷ xuất hiện.
Con quỷ mở miệng, hàm răng sắc bén giao thoa, mỗi chiếc như một lưỡi kiếm sắc nhọn.
Quỷ đầu mở miệng ra, hút lấy mây mù cuồn cuộn vào bên trong.
Từng thanh Thủy Vân Kiếm cũng bị cuốn vào và biến mất.
Miệng của con quỷ đóng lại.
- Dát băng! Dát băng!
Những thanh Thủy Vân Kiếm bị nhấn chặt bởi hàm răng sắt, tạo nên tiếng động đáng sợ, phát ra âm thanh đứt gãy chói tai.
Vào thời điểm đó, Minh Sứ bất ngờ cảm nhận da đầu đang run lên, cả cơ tóc gáy trên cơ thể hắn đều đứng dựng.
Bỗng nhiên, Minh Sứ ngẩng đầu.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, màn đêm trở nên mù mịt hơn bao giờ hết, và từ đâu đó, một đoàn mây mù dày đặc bắt đầu lan tỏa.
Trong mây mù, một vẻ lóe điểm ánh sáng bắt đầu xuất hiện, một cặp móng to phát ra tia ngân quang lạnh lẽo.
Ánh sáng này đi kèm với một thanh âm lạnh đến cùng cực, mang trong đó trảo lực đáng sợ, đang hướng xuống đầu Minh Sứ.