Một ngày sau, bên dưới Kim Kiếm Sơn, một vị đại hán, hai bên mép môi làm chỏm râu, cái cằm lại có một nắm râu mép, má trái gò má có cái cũng có một vết sẹo không rõ ràng đang nắm lấy tay một đứa bé trai đứng tại cửa vào của núi.
Nam tử đại hán dĩ nhiên chính là Tần Tử Lăng, tiểu nam hài là Tả Thông.
Phía trên hai người, còn có hai vị nam tử mặc đạo bào màu xám, tay áo miệng thêu một thanh kim kiếm.
Hai nam tử này dĩ nhiên là đệ tử canh cửa của Kim Kiếm Sơn.
Còn hai người Tần Tử Lăng và Tả Thông lại bị bọn họ ngăn cản.
Tần Tử Lăng đưa cho bọn hắn một cái bao tàng thú, mời bọn họ chuyển một câu “Cố nhân tới thăm” cho Phong Tử Lạc, sau đó liền dẫn Tả Thông kiên nhẫn đứng chờ ở cửa vào núi.
Chủ phong của Kim Kiếm Sơn cao tới nghìn trượng, như một chuỗi cự kiếm cắm thẳng vào mây xanh.
Núi nằm trên thung lũng mơ màng, dòng suối đổ thành thác nước xiết, giữa dải rừng tùng cổ xa xưa, trên sườn núi ẩn chứa từng ngọn cổ động, tọa lạc một tòa cung điện khổng lồ.
Tại đỉnh núi, mây mù vương vấn, cung điện như như mất trong những lần chớp ánh mặt trời từ bên dưới tạo ra một điểm sáng tinh thể, như trong truyền thuyết về những cung điện của tiên nhân.
Đứng dưới chân núi, ngước nhìn lên Kim Kiếm Phong, không khỏi gợi lên cảm giác tôn kính.
- Sư phụ, liệu đây có phải là nơi ta sẽ học đạo trong tương lai không?
Tả Thông nghiêng đầu lên, ánh mắt rạng rỡ chứa đựng hy vọng.
- Đúng vậy.
Tần Tử Lăng vỗ nhẹ đầu nhỏ của Tả Thông.
Khi Tần Tử Lăng vừa nói xong, tiếng chuông trong veo nhẹ nhàng vang lên từ đỉnh núi, lan tỏa đến vùng quê núi rừng.
Tiếp theo, có tiếng hạc lệ vang lên, trên đỉnh núi có ba điểm trắng giữa mây xanh, sau đó lao như tên bắn xuống phía dưới.
Điểm trắng kia càng ngày càng lớn, đợi đến khi Tần Tử Lăng và Tả Thông có thể thấy rõ được hai người, thì hai cánh của hạc lễ đã dài tới mười thước, dưới ánh mặt trời lại càng rạng rỡ thêm.
Ở giữa cự hạc kia đang có một nam tử quần áo trắng tinh, sống lưng đứng thẳng, như một thanh lợi kiếm, lại như một cây trường thương, chính là tông chủ đương nhiệm của Kim Kiếm Tông, Phong Tử Lạc.
Hai bên trái phải của cự hạc đều xuất hiện một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, tuổi tác cũng tầm sáu mươi, nhìn đến rất có phong phạm của một lão giả đạo cốt.
- Sư phụ, là tiên nhân!
Tả Thông thấy ba người Phong Tử Lạc cưỡi cự hạc bay từ trên trời xuống, không khỏi tròng mắt cũng trợn tròn.
Đệ tử giữ cửa nhìn thấy ba vị ngồi trên Kim Quan Hạc đang lao xuống, trên lưng là một vị tông chủ và hai vị trưởng lão, đều là trợn mắt hóc mồm.
Trong ấn tượng của bọn hắn, đã rất nhiều năm rồi tông chủ đã không tự mình xuống đón khách.
- Quả nhiên bề ngoài rất trọng yếu a, cưỡi một con dị thú, lại được thăng làm tiên nhân, trách không được nhiều người có tâm tư bất cứ giá nào cũng bái nhập làm môn hạ của đạo môn luyện khí.
Tần Tử Lăng ngầm xem thường bĩu môi, nhưng đối với việc Phong Tử Lạc tự mình cưỡi hạc dẫn người đến tiếp đón hắn, vẫn là tương đối hài lòng.
Hai cánh Kim Quan Hạc kích động, cuốn lên phong bạo bao quanh, sau đó rơi xuống.
Phong Tử Lạc mang theo hai vị trưởng lão lóe lên trên Kim Quan Hạc phi thân xuống dưới.
- Tần huynh đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa!
Phong Tử Lạc thở dài hành lễ trước Tần Tử Lăng, hắn từ trước đến nay luôn lãnh ngạo, trên mặt khó nở được vẻ mỉm cười như vậy.
Hai vị trưởng lão theo cùng cũng thở dài hành lễ một hơi, một đôi mắt vốn là mờ mờ ảo ảo lại lập tức trở nên bén như lợi kiếm, tựa hồ muốn xem rõ toàn bộ trên người Tần Tử Lăng.
Chỉ là hai vị trưởng lão này có tu vi chân lực hậu kỳ, mà cảnh giới luyện khí của Tần Tử Lăng vốn không hề thua kém bọn họ, hơn nữa thần hồn cường đại, đối với việc khống chế khí tức pháp lực trên thân đã đến trình độ nhập vi, làm gì có thể để bọn họ nhìn thấu được.
- Phong huynh khách khí!
Tần Tử Lăng mang theo Tả Thông hồi lễ.
- Vị này là?
Ánh mắt Phong Tử Lạc rất nhanh đã rơi trên người Tả Thông.
- Đây là đệ tử ta, Tả Thông, lần này đến Kim Kiếm Tông chủ yếu cũng vì hắn mà đến.
Tần Tử Lăng nói.
- Vậy là Tả sư điệt à!
Phong Tử Lạc gật đầu và sau đó nói:
- Tần huynh, nơi đây không phải lúc để nói chuyện, mời các ngươi theo ta lên núi.
- Được.
Tần Tử Lăng gật đầu.
- Phương trưởng lão, ngươi có thể dẫn đường cho Tả sư điệt được không?
Phong Tử Lạc nhìn về phía vị trưởng lão bên trái và nói.
- Có thể để ta cùng Tả Thông ngồi chung điều khiển một con đại hạc không? Cũng đỡ làm phiền Phương trưởng lão.
Tần Tử Lăng không đợi Phương trưởng lão trả lời, đã mỉm cười mở miệng nói.
Tần Tử Lăng thật sự không quen cùng một đại nam nhân khác cưỡi chung một con chim!
- Như vậy sao được!
Trước khi Phong Tử Lạc có thể đáp lại, Phương trưởng lão đã nói vội vàng:
- Kim Quan Hạc này là loại dị thú tam phẩm, cặp lợi trảo có thể chống lại kim động thạch, có thể đối đầu với cả hổ và gấu, thậm chí có thể xé rách chúng bằng sức mạnh hung hãn đáng sợ. Mặc dù chúng ta đã nuôi dưỡng nó từ khi còn khi còn nhỏ lúc ở Kim Kiếm Tông, nhưng chỉ những trưởng lão chân lực hậu kỳ mới có khả năng điều khiển tốt.
- Tần huynh, Phương trưởng lão nói đúng. Kim Quan Hạc này từ trước đến nay luôn thể hiện tính cách hung hãn và hiếu chiến. Chỉ có nhờ bí pháp của Kim Kiếm Tông chúng ta mới có thể điều khiển được. Dù sao, Tần huynh, dù có thực lực vượt trội, nhưng…
Phong Tử Lạc tiếp tục nói.
- Phong huynh không cần lo, ta tin rằng ta có khả năng kiểm soát một con dị thú tam phẩm.
Tần Tử Lăng nói một cách tự tin.
Phương trưởng lão nhìn thấy mình đã nói điều cần nói, và cả tông chủ cũng đã nhắc nhở, Tần Tử Lăng lại không chịu tin, khiến hắn cảm thấy hơi tức giận và cảm thấy Tần Tử Lăng tự cao tự đại.
Phương trưởng lão chỉ vào Kim Quan Hạc chính mình đang cưỡi và nói:
- Tần đạo hữu, hay thử cưỡi nó một lần, xem thử có thể kiểm soát không? Ngươi nên cẩn trọng, con chim này rất hung dữ. Nếu không phải đệ tử trong tông trên đỉnh núi, khi người lạ tiếp cận, nó chắc chắn sẽ tấn công.
- Sư phụ!
Khi Tả Thông nghe điều này, cảm thấy lo lắng, nhanh chóng nắm lấy tay áo của Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng cười và ôm Tả Thông vào lòng, nói:
- Mau xem sư phụ làm thế nào để kiểm soát con Kim Quan Hạc này.
Sau đó, Tần Tử Lăng cùng Tả Thông bay lên trời.
Hắn đạp vào không trung, đưa cả hai đến phía sau của Kim Quan Hạc.
Kim Quan Hạc thấy Tần Tử Lăng và Tả Thông bay đến phía mình.
Hai con mắt hung quang của nó tỏ ra rõ ràng hơn, mỏ hạc sắc bén hướng về phía Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng thấy Kim Quan Hạc có ý định tấn công, hắn liền duỗi tay ra.
Sức mạnh thủy hệ bùng nổ ra khỏi tay của hắn, tạo thành một con sóng nước cuốn theo ống tay, hướng đầu của Kim Quan Hạc tấn công mạnh mẽ như một cú tát.
Trước khi Kim Quan Hạc kịp phản ứng, con sóng nước đã bủa vây cổ của nó, và sau đó, Tần Tử Lăng cùng Tả Thông đã bay xuống, đặt chân lên lưng của Kim Quan Hạc.
Kim Quan Hạc cảm nhận thấy có người cưỡi trên lưng, liền bật cánh một cách bất ngờ, cố gắng bay cao.
Sau đó, nó hướng lên không trung như muốn thực hiện một cú lộn nhào để làm người trên lưng nó bị lật tung xuống.
Tuy nhiên, Tần Tử Lăng không để nó thực hiện ý định đó.
Bằng cách tạo ra một vòng tròn hệ thủy, nắm chặt cổ của Kim Quan Hạc.
Tiếp theo, hắn thực hiện một loạt đòn quyền hung hãn về phía đầu của nó.