- Tần tiên sinh!
Hạ Nghiên nhẹ nhàng gọi.
- Không vấn đề gì!
Tần Tử Lăng nhẹ nhàng vỗ vào tay Hạ Nghiên một cái và nở một nụ cười.
- Ta sẽ đi nấu nước.
Hạ Nghiên gật đầu và rời đi.
- Trách không được chưa từng nghe qua có ai chủ động tán kình, củng cố căn cơ. Điều này quả thật rất nguy hiểm, nếu không phải là hai ngày trước ta mới có được Vĩnh Dạ Thần Ma, mới có thể giúp Tiêu Thiến, thì dù tâm chí của nàng kiên định như thế nào, vẫn không tránh khỏi cảnh thân tử đạo tiêu!
Tần Tử Lăng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tóc của Tiêu Thiến, một lần nữa đau lòng và cảm nhận.
Không lâu sau đó, Tiêu Thiến từ giấc ngủ mê tỉnh tỉnh dậy.
- Đại ca!
Khi thấy mình nằm trong lòng của Tần Tử Lăng, Tiêu Thiến cảm thấy một niềm vui và ý nghĩa không thể diễn tả bằng lời, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng thâm tình trong mắt của hắn, nàng lại càng phức tạp hơn.
- Cảm giác thế nào?
Tần Tử Lăng hỏi.
- Tuyệt vời! Bây giờ ta có thể cảm nhận rõ ràng sự phát ra của khí huyết đang vận chuyển hùng hồn. Hơn nữa, cảm giác từ các bộ phận khác trong cơ thể trở nên nhạy cảm hơn, ta tin tưởng rằng cả tứ chi của mình đều có thể rèn luyện đến mức sắt đá. Nhưng những vộ vị khác thì vẫn là không được.
Tiêu Thiến trả lời.
- Rất tốt!
Tần Tử Lăng gật đầu và sau đó đưa tay để vuốt nhẹ vào tóc của nàng, nói:
- Vốn không cần phải liều mạng như vậy! Nếu không phải hai ngày trước ta mới học được một môn bí pháp,vừa hay lại thi triển lên người ngươi, bằng không hậu quả khó mà lường được.
- Đừng lo, đại ca, từ nay về sau sẽ không còn như vậy nữa.
Tiêu Thiến trả lời.
Tần Tử Lăng gật đầu.
- Tiểu thư, nước nóng đã sẵn sàng, ngươi có muốn tắm và thay đồ không?
Hạ Nghiên tiến tới và nhẹ nhàng nhắc nhở.
- À!
Khi Hạ Nghiên nhắc nhở, Tiêu Thiến mới nhận ra rằng cả người nàng đang bẩn thỉu từ đầu đến chân, giống như một con thỏ sợ hãi nhảy khỏi lòng của Tần Tử Lăng.
- Đại ca, tại sao ngươi không nhắc ta?
Tiêu Thiến cúi đầu và không dám nhìn thẳng vào Tần Tử Lăng.
- Ha ha, ta nghĩ ngươi đã tự phát hiện rồi!
Tần Tử Lăng nhìn vào dáng vẻ quẫn bách của Tiêu Thiến, không thể nào kìm được tiếng cười nói.
- Ngươi còn cười à?
Tiêu Thiến nhếch môi lên, liếc mắt chằm chằm vào Tần Tử Lăng.
Nhưng khi nàng thấy Tần Tử Lăng cũng đang bẩn thỉu từ đầu đến chân, không nhịn được cười vui vẻ, sau đó nhìn hắn và hỏi:
- Có muốn tắm chung không?
Tần Tử Lăng nghe thế liền giật mình, nhanh chóng nói:
- Không cần! Không cần! Ta sẽ rời khỏi đây.
Nói xong, Tần Tử Lăng vội vã lẩn trốn ra khỏi sơn động.
Gặp Tần Tử Lăng “chạy trối chết”, trong đôi mắt của Tiêu Thiến tràn ngập cảm xúc hài hước và hài lòng.
Một mình ngồi trên đỉnh núi, gió rít rào thổi qua, hắn suy nghĩ về việc mình vừa từ chối lời mời tắm cùng của một mỹ nữ, hắn cảm thấy bản thân thật là đần độn.
- Ài, ta là ngươi trọng sinh nhưng đầu óc sao lại mơ hồ thế này vậy!
Tần Tử Lăng tự cười với bản thân, thậm chí muốn hát một đoạn của ca khúc “Ta Một Mình Trong Mưa Gió” với phong cách hùng hồn và đầy cảm xúc.
Hắn đang suy nghĩ liệu có nên hát một chút hay không thì một cơn hương thơm dịu dàng bất ngờ lan tỏa.
Không biết từ khi nào, Hạ Nghiên đã xuất hiện ở phía trước, đi dọc theo dốc núi lên đỉnh.
Nàng cầm trong tay một chiếc áo choàng mềm mại.
- Tần gia, ngoài trời gió lớn a!
Hạ Nghiên nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó ân cần giúp Tần Tử Lăng khoác lên chiếc áo choàng.
Nhìn vào cảnh chín cây đào cùng nhau nở hoa, tạo ra một khung cảnh tươi đẹp, cùng với tâm trạng êm dịu của Hạ Nghiên, khi nàng nhấn mạnh gọi hắn là Tần gia, lại ôn nhu khoác lên cho hắn chiếc áo choàng, Tần Tử Lăng bỗng cảm thấy mình trải qua một trạng thái cảm xúc khác biệt.
- Cảm ơn, không cần lo, da ta dầy! Mau ngồi xuống.
Tần Tử Lăng nói.
- Tiểu thư lo lắng một mình ngươi ở bên ngoài cô đơn, để cho ta đến đây ngồi cùng ngươi, đương nhiên ta cũng có thể phục vụ cho ngươi, ta tin rằng tiểu thư cũng sẽ không ngại.
Hạ Nghiên nói, sau đó ngồi bên cạnh Tần Tử Lăng.
- Ta hiểu, nhưng ngươi có thấy ta giống loại quân tử loạn tâm không?
Tần Tử Lăng cười khổ và hỏi.
Trong lòng hắn thật sự cũng muốn thế đấy!
Nhưng trong lúc này, Tần Tử Lăng vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi tình trạng “thất thân“.
- Ta hiểu!
Hạ Nghiên nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt kính trọng, thậm chí mông đít của nàng cũng hơi dang ra một chút.
- Cái này, ngồi gần một chút cũng không có vấn đề gì.
Tần Tử Lăng thấy Hạ Nghiên đẩy mông đít ra như vậy, đột nhiên mất mát có chút không chấp nhận được, suy nghĩ một chút rồi nói.
- Thật sự không sao à?
Hạ Nghiên hơi đỏ mặt hỏi.
- Định lực của ta còn không có kém như vậy!
Tần Tử Lăng nói.
Nói đùa, mặc dù Tần gia hiện tại là giữ thân đồng tử, nhưng hắn vẫn nhớ rằng năm đó vì công việc, hắn vẫn phải lăn lộn một trận tỏng bụi hoa.
Tất nhiên, những trải nghiệm đó đều là những trải nghiệm không có tình cảm chỉ là giao lưu, so sánh với Hạ Nghiên và Tiêu Thiến, tất cả đều là dong chi tục phấn, căn bản không thể so sánh.
Hạ Nghiên nghe vậy, tiến lại gần Tần Tử Lăng một chút.
Ân, sự mềm mại này, sự ấm áp này, hương thơm này.
Tần Tử Lăng thả mình vào cảm giác thú vị này, tâm trạng của hắn trở nên vô cùng vi diệu.
Hạ Nghiên cũng đắm chìm trong cảm giác vi diệu này.
Nàng từ lâu đã nhận ra rằng, nơi mà Tiêu Thiến thuộc về cũng là nơi nàng thuộc về.
Vào năm đó, Tần Tử Lăng đã không chỉ cứu Tiêu Thiến, mà còn cứu cả số phận của Hạ Nghiên.
Do đó, Tiêu Thiến biết ơn hắn, và Hạ Nghiên cũng biết ơn hắn.
Tuy nhiên, lúc đó cả hai nàng đều cho rằng Tần Tử Lăng là một đại thúc trung niên, hơn nữa tướng mạo có chút khiếm khuyết, võ lực cũng chỉ là võ sư ngưng kình, nhưng lại có tài văn chương.
Tuy nhiên, không ai có thể nghĩ đến rằng chỉ trong một năm ngắn ngủi, sẽ xảy ra nhiều sự thay đổi đến thế.
Tần Tử Lăng không chỉ trở thành một chàng trai tuấn lãng hai mươi tuổi, mà còn là một cường giả có thực lực tông sư.
Dù lúc đó cảm tình giữa Tiêu Thiến và Tần Tử Lăng có hơi chút thân thiết, nhưng chưa tới mức đột phá như vậy, nhưng sau dần, cả hai ôm nhau, dắt tay cùng nhau vào long mạch, trải qua sinh tử, hết thảy đều rất tự nhiên, dương như sự tình cứ thế mà diễn ra, cũng căn bản không cần đột phá nữa.
Vừa qua, Tiêu Thiến cũng thuận miệng đề nghị cùng nhau tắm.
Điều này cũng coi như là một tuyên bố rõ ràng nhất về mối quan hệ của họ!
Trừ phi là Tần Tử Lăng không cần Tiêu Thiến, bằng không về sau Tiêu Thiến chỉ có thể là nữ nhân của hắn.
Hạ Nghiên cũng không phải ngoại lệ!
Gió tựa như đang dừng lại trong một khoảnh khắc.
- Các ngươi còn muốn trúng gió đến bao lâu nữa?
Ngay lúc đó, tiếng nói của Tiêu Thiến vọng lên từ phía dưới.
Hạ Nghiên nghe thấy tiếng nói từ phía dưới, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm một chút.
Nàng nhanh chóng đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Tử Lăng nhìn Hạ Nghiên với dáng vẻ như bị kinh hãi, không biết nói gì thêm.
Một cặp đôi nam nữ ngồi trên đỉnh núi, thả hồn gió mát, ngắm phong cảnh, trò chuyện vui vẻ.
Một tình huống trong sáng và thuần khiết như thế, bị Tiêu Thiến bắt gặp như vậy, đương nhiên tạo ra tình huống lúng túng.
Tần Tử Lăng không mấy nhanh chóng, không mấy chậm rãi, đứng dậy và nói:
- Đã đến lúc rồi!
Sau đó, hắn bước tới ôm lấy Hạ Nghiên, dẫn nàng đi xuống.
Tiếp theo là một cảnh tượng nhảy nhót, họ nhảy xuống từ đỉnh núi.
Hạ Nghiên tuy không biết “Du Long Thân Pháp” và không thể thải ra chân khí, nhưng nàng có thể tựa vào Tần Tử Lăng mà nhảy xuống.
Vách núi này có chiều cao ít nhất cũng vài trăm mét, nhưng Tần Tử Lăng nói nhảy là nhảy, nhưng Hạ Nghiên cũng không dự, nàng ôm chặt hắn vì sợ, nhưng ôm chặt quá cũng làm cho hắn cảm thấy hơi bị kỳ.
Hạ Nghiên Tần Tử Lăng hắn một cái, nhưng cũng khiến cho hắn hơi thót tim khi nhảy!
Tiểu cô nương à, chẳng lẽ ngươi không biết mình có nhiều vốn liếng hơn mình tưởng sao? Ở giữa không trung này mà không tập trung thì rất nguy hiểm đấy.
Cũng may thân pháp của Tần Tử Lăng vững vàng, ôm lấy Hạ Nghiên bám lấy vách đá leo xuống cũng không khó khăn lắm, chớp mắt đã chụp được một sợi lục đằng trên cửa động.
Tiêu Thiến nhìn Tần Tử Lăng ôm Hạ Nghiên an toàn hạ xuống, ánh mắt của nàng rất sắc bén.
Hạ Nghiên vội vã đẩy Tần Tử Lăng ra xa, cúi đầu và vội vàng bước vào sơn động.
Khuôn mặt của nàng đỏ ửng, nhưng lại rất nghiêm túc.
Tần Tử Lăng chỉ có thể tròn mắt nhìn nàng.
Cái này tựa hồ là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch a!
- Kỳ thực, chúng ta chỉ đứng trên đỉnh núi để hóng gió một chút, hàn huyên một chút thôi.
Tần Tử Lăng giải thích nhanh chóng.
- Ừm, rất tốt.
Tiêu Thiến gật đầu nói.
- Đúng vậy, rất tốt!
Tần Tử Lăng cũng gật đầu.
Tiêu Thiến nhìn Tần Tử Lăng giả vờ hồ đồ, thổi qua mắt của hắn và sau đó cử chỉ nhẹ nhàng duỗi tay, giúp hắn tháo áo choàng.
Nàng nhìn thấy vết bẩn trên y phục của hắn, vội nói:
- Mau để Hạ Nghiên nấu nước, ngươi cũng nên tắm sạch một chút.
- Không cần, không cần phiền toái như vậy. Dưới đó có suối, ta sẽ xuống ngâm, một lần là đủ.
Tần Tử Lăng nói.
Không chờ Tiêu Thiến đáp lại, hắn đã nhanh như cắt hạ xuống sơn động.
Tiêu Thiến bỗng thấy Tần Tử Lăng biến mất như cắt, nhìn vào cửa sơn động với sự ngạc nhiên trong mắt một thời gian.
Hạ Nghiên tiến lại gần và nói nhẹ:
- Tiểu thư, thực ra ta và Tần gia chỉ là lên đỉnh núi để hóng gió và trò chuyện một chút thôi.
- Ta biết, không cần phải giải thích. Dù có gì đó hay không, đều không quan trọng.
Tiêu Thiến nói, nhớ lại vẻ không yên lòng của Tần Tử Lăng cách đây ít lâu, cười mỉm hỏi:
- Cảm giác khi một mình ở bên cạnh hắn như thế nào?
- Tần gia là một chân quân tử…
Hạ Nghiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời một cách thành thật.
- Hắn là chân quân tử sao?
Tiêu Thiến nghe xong không kìm được mà cười, sau đó tựa hồ rất thảnh thơi.
- Tiểu thư, ngươi cười gì thế? Chẳng lẽ ta nói sai sao?
Hạ Nghiên không hiểu và hỏi.
- Ngươi nói đúng, hắn thực sự là một chân quân tử.
Tiêu Thiến trả lời, nhưng sau đó cười lên một cách hài hước.
Hạ Nghiên nhìn vẻ mặt hoang mang của Tiêu Thiến và không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
. . .