Tiêu Thiến rất hài lòng với câu trả lời của Tần Tử Lăng và ánh mắt của nàng đảo qua giường đá, hơi đỏ mặt và nói:
- Chúng ta đột nhiên tới đây, có làm phiền đại ca không?
Tần Tử Lăng nghe vậy rất muốn nói câu “Hoan nghênh tùy thời quấy rầy”, nhưng chung quy không dám nói ra “danh ngôn” này, mỉm cười nói:
- Ban ngày, chúng ta sẽ ở đây cùng nhau tu luyện, buổi tối ta sẽ trở về An Hà Thôn.
- À, vậy nếu có cường giả phát hiện nơi này thì sao? Tiểu thư lại tản đi kình lực, ta lo rằng…
Hạ Nghiên nghe vậy cảm thấy hơi lo lắng, không kìm nén được nói ra.
- Yên tâm đi, ta đã có biện pháp bảo vệ xung quanh, các ngươi chỉ cần an tâm tu luyện và nghỉ ngơi ở đây.
Tần Tử Lăng mỉm cười an ủi.
Hắn có khả năng chia thần hồn thành bảy bảy bốn chín đạo, làm cho thần hồn rơi rải ra trong vòng hai mươi dặm.
Khoảng cách từ Tây Thặng Sơn đến An Hà Thôn chỉ hơn mười dặm.
Hơn nữa, hắn hiện tại còn sở hữu Minh Huyết Luyện Hồn Kỳ.
Bên trong Minh Huyết Luyện Hồn Kỳ chứa một năng lực Ám Thiên không thua kém các võ sư luyện cốt trung kỳ.
Vì vậy, khi Tần Tử Lăng rời khỏi, hắn có thể phân tách một phần thần hồn để duy trì Minh Huyết Luyện Hồn Kỳ ở bên ngoài, không cần lo sợ ai phát hiện nơi này.
- Như vậy có làm phiền đại ca không? Liệu có ảnh hưởng đến tiến độ tu hành của ngươi không?
Tiêu Thiến hỏi.
- Không sao cả.
Tần Tử Lăng trả lời.
- Thế thì tốt!
Tiêu Thiến gật đầu, đôi mắt đẹp lại có một chút cảm giác khác lạ.
Trong lòng Tần Tử Lăng lại lộp bộp một cái, nhớ về những lời lẽ một số lão tài xế trong quá khứ thường nói.
Tần Tử Lăng muốn đổi lại lời nói, nhưng sau khi cân nhắc kỹ, hắn cho rằng trong giai đoạn tu hành cần bảo trì một thân đồng tử.
Kiếp trước, Hắn đã từng đọc về “Tiên Thiên Chi Tinh” trong “Tố Vấn”, một tập sách nêu rõ về tạng phủ âm dương gốc rễ, nguồn gốc của sinh mệnh.
Người ta thường gọi nó là “Tiên thiên gốc rễ“.
Một số võ công cũng đặt yêu cầu đối với trạng thái của thân đồng tử.
Trực giác đưa dẫn Tần Tử Lăng, cho dù muốn phá trinh cũng phải đợi sau khi luyện tạng mới được.
- Ài, kiếp trước ta cũng đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp, nhưng không quản thực giả hay hư cấu, vẫn là kiềm chế thì tốt hơn. Một khi đồng tử thân bị phá, có thể không thể khôi phục lại như trước!
Tần Tử Lăng trong lòng âm thầm cảm thấy tiếc nuối, sau đó nói với Tiêu Thiến:
- Hãy nghỉ ngơi trước, ta sẽ mang rơm củi lên đây.
- Tần tiên sinh, để ta, để ta.
Hạ Nghiên vội vã cướp việc làm của Tần Tử Lăng.
Xinh đẹp đến vậy, nữ nhân hấp dẫn. . .
Nhưng cuối cùng, Tần Tử Lăng vẫn không thể không để Hạ Nghiên
làm những việc này.
Lồng lửa bùng cháy, sơn động ngay lập tức trở nên ấm áp và sáng sủa.
Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi.
Hạ Nghiên thật sự là một cô nương tốt bụng.
Người xinh đẹp và quyến rũ, dáng vóc duyên dáng thướt tha, làm việc chăm chỉ và tỉ mỉ, thái độ ôn nhu và chăm sóc tận tâm trong mọi lời nói và hành động.
Sau khi thức dậy, lửa trại được đốt cháy, nhanh chóng Hạ Nghiên đun nước để pha trà.
Nàng cũng đã mang ra một ít bánh ngọt và đồ ăn nhẹ để bày lên bàn.
Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến ngồi đối diện nhau, thong thả thưởng thức trà. Họ nhìn Hạ Nghiên đang bận rộn phục vụ, ánh lửa trại phản chiếu lên khuôn mặt nàng, tạo nên một vẻ đỏ rực.
Tần Tử Lăng cảm thấy cảm giác này giống như họ đang trong một không gian xa hoa, tận hưởng cuộc sống.
- Cuộc sống của người giàu thật là xa hoa, quả là không sai!
Tần Tử Lăng nghĩ trong lòng và cười nhẹ.
- Đại ca, chúng ta bắt đầu đi!
Sau khi uống trà một lúc, Tiêu Thiến đứng dậy và nói.
- Được! Ta sẽ hộ pháp cho nguơi!
Tần Tử Lăng gật đầu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Trong khi đó, Hạ Nghiên cũng nhanh chóng nâng cao tinh thần của mình.
- Làm phiền đại ca!
Tiêu Thiến nói một câu, sau đó cởi bỏ áo khoác, chỉ còn lại một thân quyến rũ.
Nhất thời, đường cong ngọc ngà triển lộ, đặc biệt là đôi chân thon dài và đôi đùi gợi cảm, đủ để làm cho nam nhân cảm thấy điên đảo.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, Tần Tử Lăng chỉ tập trung vào việc tu luyện của Tiêu Thiến.
Rất nhanh, ba đợt khí tức từ Tiêu Thiến bắt đầu lan tỏa ra.
Hơi thở này giống như biển rộng trên bề mặt nổi lên sóng gió.
Ban đầu, những gợn sóng chỉ nhỏ nhoi, nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn, biến thành cơn sóng thần.
Tiêu Thiến cảm thấy từng đợt tấn công đều đau nhức và khổ sở, chân mày của nàng cau lại, hàm răng cắn chặt môi.
Ngày càng về sau, tấn công đau đớn trở nên khó chịu đến mức nàng không thể nào kiềm chế được.
Nàng cuộn mình, vặn vẹo và lăn lộn trên mặt đất.
Mồ hôi kết hợp với máu loãng dần từ da của nàng thấm ra.
Rất nhanh, toàn thân của nàng dường như đã bị bao phủ bởi máu tươi.
Tuy nhiên, ánh mắt của Tiêu Thiến vẫn kiên định và quyết tâm, không một lời kêu đau phát ra từ miệng nàng.
Không biết khi nào, Hạ Nghiên chạy đến bên cạnh Tần Tử Lăng, tay nàng nắm chặt cánh tay hắn.
Tay nàng lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút.
Ánh mắt của Tiêu Thiến bắt đầu trở nên mờ mịt và dao động, không còn tập trung vào điều gì nữa.
Nhiều lần, Tiêu Thiến một lần nữa ngưng tập trung, ánh mắt trở nên mơ hồ và dao động.
Chẳng bao lâu sau, nàng lại bắt đầu mất điểm tự định và trở nên lạc hướng.
Tình trạng này giống như lần đầu tiên Tần Tử Lăng đối mặt với ác mộng, khi hắn thoát khỏi giấc mơ, nhưng rất nhanh chóng lại rơi vào vòng xoáy của nó.
Lần thứ hai cơn đau khổ tán kình đã vượt ra khỏi khả năng chịu đựng tối đa của Tiêu Thiến.
Nếu không có ý chí mạnh mẽ và kiên định của nàng, mỗi khi bị tấn công, cơn đau ập vào như sắp vượt quá ranh giới, nàng đang dần bị đẩy vào bờ vực giới hạn, mà Tần Tử Lăng càng ra tay càng chính xác, sợ rằng một khi không cần thận thì Tiêu Thiến sẽ bị tự bạo.
Tần Tử Lăng quan sát tình cảnh này, lòng bàn tay hắn cũng đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Lần thứ hai tán kình hung hiểm vượt qua những gì hắn tưởng tượng!
Nếu Tần Tử Lăng biết về mối nguy hiểm này sớm hơn, thì ngay hôm qua, dù có thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không đồng ý.
- Tần tiên sinh!
Hạ Nghiên đã trắng bệch khuôn mặt, trong đôi mắt nước không ngừng cuộn chảy.
- Tiêu Thiến, mau dừng lại!
Khi Tiêu Thiến suýt nữa mất kiểm soát, Tần Tử Lăng cuối cùng không thể nhịn nổi nữa.
Tần Tử Lăng xưa nay tỉnh táo rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng nói, tay cũng dần hiện ra, kình lực khởi động, muốn khống chế kình lực xung quanh Tiêu Thiến.
Nhưng bây giờ mà bỏ dở, vậy thì những đau khổ trước đây của Tiêu Thiên sẽ vô nghĩa, mà còn gây hao tổn cho căn cơ của nàng, thành tựu sau này chắc chắn sẽ kém đi rất nhiều so với lúc chưa tán công.
- Không, ta vẫn còn chịu được... Nếu phải dừng lại, ta thà chết còn hơn!
Tiêu Thiến thốt lên một cách điên cuồng, giọng điệu của nàng trở nên khàn khạc.
Tần Tử Lăng nghe thấy những lời này, chậm rãi thu tay về, chau mày.
Hắn hiểu rằng, Tiêu Thiến là một nữ nhân nói được làm được.
Hạ Nghiên thấy điều này, nước mắt rơi xuống như những hạt ngọc trai lăn trên dây chuyền.
Tần Tử Lăng nhìn về phía Tiêu Thiến, trái tim hắn như bị lửa đốt, suy nghĩ chuyển động nhanh chóng.
Bất ngờ, trong tâm trí Tần Tử Lăng hiện ra hình ảnh của “Vĩnh Dạ thần ma“.
Hắc ám biểu thị sự tuyệt vọng, sự tàn bạo, sự khốc liệt, sự độc ác và cái chết, nhưng cũng biểu thị sự giải phóng, sự an toàn, việc che phủ vết thương và nghỉ ngơi để hồi phục.
- Hy vọng có thể giúp được ngươi!
Tần Tử Lăng tâm niệm vừa động, tâm hồn từ Nê Hoàn Cung dường như biến thành hình ảnh “Vĩnh Dạ thần ma“.
Nhưng tượng thần này lại mang một vẻ hiền lành và yên bình, có thể đem lại sự an tâm, thư thái, và quên đi mọi nỗi lo âu và đau đớn...
Khi tâm hồn Nê Hoàn Cung biến đổi, cả cảnh sơn động dường như chuyển mình thành bóng tối.
Một cảm giác bình yên lan tỏa, làm cho mọi người trong sơn động cảm thấy thoải mái, như để họ giải tỏa hết mọi căng thẳng, áp lực.
- Tiêu Thiến, là ta, Tần Tử Lăng. Mau thả lỏng một chút, không cần phản kháng!
Một giọng nói vang lên trong tai Tiêu Thiến, sau đó nàng nhìn thấy Tần Tử Lăng bước ra từ bóng tối vô tận.
Hắn duỗi nhẹ tay vuốt ve nhẹ nhàng qua cơ thể đau đớn và giãy dụa của nàng.
Tần Tử Lăng sử dụng ma lực bằng tay, giúp Tiêu Thiến từ từ quên đi nỗi đau và khổ đau, lấy lại tinh thần tỉnh táo.
Mãnh liệt sôi trào, tương tự như việc làm dịu một con ngựa hoang mất kiểm soát, kình lực bắt đầu bình thường dưới sự kiểm soát của nàng, dần dần trở nên ngoan ngoãn và theo thứ tự.
Thời gian trôi đi chầm chậm.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi mà không dừng lại, bên ngoài trời trở nên tối đen.
Tiêu Thiến cuối cùng đã tiêu hết toàn bộ kình lực, một phần biến mất đã thành khí huyết trong cơ thể chảy chậm rãi, cung cấp sức sống cho nàng từ xương tới da.
Tần Tử Lăng ôm chặt Tiêu Thiến đang ngủ say, đau lòng và ôm nàng thật kỹ, không có chút ghét bỏ nào vì thân nàng đẫm máu.