Hợp Đạo

Chương 264: Về nhà

Chương Trước Chương Tiếp

- Khí giả là để người sử dụng, dùng tốt thì tốt, dùng xấu thì xấu. Minh Huyết Luyện Hồn Phiên có sức mạnh lớn, lại đã hoàn tất việc tế luyện,hồn phách sinh linh từ lâu đã bị xóa đi, chúng đã hòa quyện thành một thể. Vậy nên ta cũng không cần phải phá hủy nó, có thể dùng thần hồn tế luyện để kiểm soát nó.

- Về sau còn có thể dùng thứ này để chữa thương…

Tần Tử Lăng suy tư, lời nói cuối cùng đã vang lên trong đầu.

Sau đó, Tần Tử Lăng quyết định sử dụng Minh Huyết Luyện Hồn Phiên để luyện hóa hồn phách của Long Khiếu Thiên.

Hắn do dự một lúc khi nhìn vào Minh Huyết Luyện Hồn Phiên trong tay, rất nhanh đã có quyết định.

Tần Tử Lăng lấy một giọt máu từ ngón rưới lên Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, sau đó thực hiện một loạt các phép thuật trong Nê Hoàn Thiên Đình.

Thần hồn hư tượng được kích hoạt, tạo thành một dạng pháp ấn thần hồn rồi được kết vào Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.

Mặc dù Long Khiếu Thiên tu luyện thần hồn vẫn còn khá yếu, chỉ có thể sử dụng cách tế luyện, mỗi lần nghênh địch đều phải dùng máu của bản thân để triệu hóa ma thần.

Tuy nhiên, Tần Tử Lăng ở cảnh giới phân thần, không cần phải rườm rà như vậy.

Tần Tử Lăng tập trung tâm niệm, khí đen bao trùm, một tôn thần hồn đi ra từ trong Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.

Hình tượng của tôn thần hồn này vẫn giữ nguyên với đỉnh đầu có hai sừng, thân thể cao ba trượng, nhưng khi tôn thần hồn này tiến tới, nó mang đến một cảm giác khác.

Không còn sự hung tàn, lệ khí, thôn phệ hay sát khí.

Chỉ còn lại sự an bình và hòa hợp, giống như một đêm tối yên bình, mang đến cho người khác sự yên tĩnh để có một giấc ngủ bình an.

Tâm sinh tướng!

Thần hồn này không có ý thức của mình, trên thân chỉ thể hiện bản chất cơ bản hắc ám nguyên thủy.

Thần hồn này chứa đựng cả tính thiện lẫn tính ác, một mặt mang đến sự an bình và hòa hợp, nhưng cũng chứa đựng sự thôn phệ và sát khí.

Khi nó được thao túng bởi Long Khiếu Thiên, tính cách tàn nhẫn và thiên tính giết chóc của hắn phóng đại lên mặt trái của hắc ám, khiến cho Minh Huyết Luyện Hồn Phiên trở thành một tôn ác ma.

Khi Tần Tử Lăng áp dụng thần hồn pháp ấn lên Minh Huyết Luyện Hồn Phiên, thần hồn này biến thành một tôn thủ hộ hắc ám yên tĩnh.

Nhìn vào tôn thần hồn này bước ra, từ thân nó tỏ ra sự cường đại và an bình, bất giác Tần Tử Lăng cảm thấy hơi phức tạp.

Tiếp theo, Tần Tử Lăng tâm niệm vừa động, thần hồn kia lập tức hiện lên vẻ hung tàn và thôn phệ giết hại, miệng to mở ra, từ bên trong đưa ra cái đầu lưỡi đen nhánh, cuốn đi toàn bộ sợi tàn hồn của Long Khiến Thiên.

Sau đó, nó rụt trở lại , miệng bẹp bẹp và nuốt nuốt, như thể đang ăn một thứ đồ vật ngon lành.

- Long Khiếu Thiên đã bị ta giết, ta còn gậy ông đập lưng ông, đem hồn phách của hắn vào Minh Huyết Luyện Hồn Kỳ này. Hơn nữa, ta còn để Ngân Thi hút máu tươi của hắn, xem như là báo thù thay cho những vong linh vô tội bị hắn giết! Từ nay về sau, thần hồn này sẽ được gọi là Ám Thiên!

Tần Tử Lăng lẩm bẩm, sau đó tâm niệm một lần nữa, Ám Thiên biến thành một dải hắc khí chui vào Minh Huyết Luyện Hồn Phiên.

Tần Tử Lăng đem Minh Huyết Luyện Hồn Phiên thu hồi vào Dưỡng Thi Hoàn.

Trong Dưỡng Thi Hoàn, Long Khiếu Thiên đã biến thành một thi thể khô cằn.

Còn thi thể của đámm Bàng Thiên Bằng, lúc này yên lặng nằm trong Dưỡng Thi Hoàn.

Ngoại trừ một vài cơ thể bị hút mất ít tinh huyết, phần lớn vẫn được bảo tồn hoàn hảo.

Tần Tử Lăng rời khỏi hang động, tìm một vị trí thích hợp, dựng lên một khung lửa, sau đó di chuyển những thi thể ra khỏi Dưỡng Thi Hoàn.

Hắn đốt cháy những thi thể này bằng một ngọn đuốc, sau đó dùng đất đá để chôn lấp, coi như là xóa sạch vết tích.

Từ đó trở đi, Long Khiếu Thiên và đồng bọn được coi như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Không ai có khả năng tưởng tượng rằng thi thể của họ đã trở thành đống tro tàn, chôn dưới lòng đất ở một nơi nào đó trong Ô Dương Sơn.

- Sau khi về nhà, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi, phục hồi sức khỏe và phát triển mạnh trong thời gian tới.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Tần Tử Lăng cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng và thư thái.

Đặc biệt, hắn nhớ đến lần lần đi này giết được Long Khiếu Thiên, điều này khiến hắn không thể kiềm chế được nụ cười trên môi.

Không mất nhiều thời gian, một hình ảnh bóng dáng nhanh chóng hướng về phía Phương Sóc Thành, trong một chớp nhoáng, hắn bay nhanh giữa các ngọn núi ở Ô Dương Sơn.

Khi đêm buông xuống, An Hà Thôn.

Tần Tử Lăng gõ cửa cửa nhà của Tần gia.

Khi cửa mở ra, không phải Đỗ Hồng Mai mà là Thiệu Nga đứng trước mắt.

- Công tử đã trở về!

Thiệu Nga tỏ ra vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, đôi gò má của nàng cũng đang nhuận sắc hồng.

Khi gặp Thiệu Nga, Tần Tử Lăng cảm thấy nàng trông rất bất an và lo lắng.

Hắn không khỏi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra tình hình, hạ giọng và hỏi:

- Tiêu Thiến đã đến rồi sao?

- Đúng vậy. Tiêu Thiến nói rằng ngươi gặp chuyện không may. Nếu ngươi trở về, thì truyền lời để ngươi mau đến Ô Dương Sơn, tìm nàng ở cái hang động đó. Nếu công tử không thể trở về, nói ta chăm sóc lão phu nhân thật tốt, không được nhắc với bất kỳ kẻ nào về quan hệ giữa công tử và nàng, và một sau một khoảng thời gian nữa nàng mới có thể xuất hiện lại.

Thiệu Nga giải thích.

- Ừ, ta hiểu rồi. Vấn đề phiền toái đã được giải quyết, không cần lo lắng.

Tần Tử Lăng gật đầu và nói với Thiệu Nga.

- Ta biết ngay công tử sẽ không có việc gì mà.

Thiệu Nga nở một nụ cười và nói.

- Ta sẽ đến thăm mẫu thân một chút, sau đó sẽ đến tìm Tiêu Thiến một lát. Không để nàng lo lắng.

Tần Tử Lăng nghe vậy, đáp lại với nụ cười, không tiết lộ những gì vừa xảy ra.

Trong sân đình, Lưu Tiểu Cường đang tu luyện quyền thuật.

Hai tay hắn đối diện với ánh trăng, ánh kim loại chiết xạ tạo nên sự sáng bóng.

Tần Tử Lăng chỉ đi vài ngài, vậy mà Lưu Tiểu Cường đã tu luyện thành hai tay sắt đá, so với suy đoán của Tần Tử Lăng còn nhanh hơn không ít.

- Công tử, ngươi đã trở về rồi!

Lưu Tiểu Cường không biết rằng Tần Tử Lăng đã trải qua một vài biến cố trên đường về, nhưng khi thấy hắn trở về thì cũng vui vẻ thu quyền, hơi khom khom người chào hỏi.

- Không tồi, không tồi, tiến bộ của ngươi vượt xa những gì ta tưởng tượng. Hãy tiếp tục rèn luyện, khi căn cơ càng vững chắc, tương lai sẽ càng có thành tựu.

Tần Tử Lăng nhìn thấy sự phấn khích của Lưu Tiểu Cường, không nhanh không chậm mà nói.

Tuy nhiên, hắn đột ngột dừng lại lời nói, sau một khoảnh khắc suy nghĩ, hắn nói tiếp:

- Có lẽ ngươi nên thử tu luyện thêm hai chân. Khi căn cơ càng trở nên mạnh mẽ, tương lai ngươi sẽ càng mạnh mẽ.

- Đa tạ công tử, trước đây ta cũng từng thử qua, cảm giác rèn luyện hai chân rất khác, không giống với hai tay. Trước đây, chỉ cần một cú đánh là ta có thể cảm nhận được dòng khí huyết trong các cơ bắp dưới da rồi, nhưng tung một cước thì không thấy cảm giác này.

Lưu Tiểu Cường nghe vậy, khuôn mặt mang vẻ biết ơn nói.

- Thật sao? Sự khác biệt lớn đến vậy sao?

Tần Tử Lăng nghiên mình suy ngẫm.

Đối với hắn, việc rèn luyện các phần khác của cơ thể không gặp quá nhiều khó khăn.

Trên thực tế, cảm giác kiểm soát dòng khí huyết trong những bộ phận khác đã khá rõ ràng ngay từ khi hắn bắt đầu rèn luyện.

Vấn đề khó khăn nhất vẫn là những phần cơ bắp mỏng manh và nhạy cảm.

Nhưng bây giờ Lưu Tiểu Cường vậy mà nói rất khó kiểm soát hai chân, cái này cũng có hơi ngoài dự liệu của Tần Tử Lăng.

- Đúng vậy! Hai chân, dù là sắt đá hay da trâu, đều không thể cảm nhận gì.

Lưu Tiểu Cường trả lời.

- Thật à? Vậy thì thôi, hai tay sắt đá đã là căn cơ rất mạnh mẽ rồi.

Tần Tử Lăng gật đầu và nói, tạm thời không có ý định nghiên cứu thêm về vấn đề này.

- Đúng vậy, ta cũng hiểu hai tay sắt đá đã rất mạnh mẽ!

Lưu Tiểu Cường mỉm cười và nói.

Tần Tử Lăng cũng cười đáp lại, sau đó chào hỏi hai mẹ con Đỗ Hồng Mai trước khi đi đến nhà chính để gặp Thôi thị.

Sau cuộc gặp với Thôi thị, Tần Tử Lăng ngay lập tức quay trở lại Ô Dương Sơn.

Hang động mà Tiêu Thiến nói Tần Tử Lăng đến gặp nàng không phải là hang động mà hắn tu luyện, ngược lại chính nơi trước đây hắn và nàng đã bắt đám Thiệu Nga để thẩm vấn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)