Hắn làm sao không biết tâm tư của hậu bối của Thôi gia.
Hiện tại, vì còn hắn tọa trấn, con cháu từ trên xuống dưới của Thôi gia sẽ không dám sinh hai lòng, hợp nhất từ trong ra ngoài.
Tử sĩ thanat ín được Thôi gian bồi dưỡng cũng sẽ không sinh hai lòng
Tuy nhiên, một khi hắn ngã xuống, điều gì sẽ xảy ra? Với thực lực cùng tư lịch của Thôi Sơn Hà, rất khó để duy trì sự ổn định.
Ít nhất cần mất khoảng mười năm, có lẽ hắn mới có thể thực sự trưởng thành và thừa kế mọi thứ!
Nhưng liệu hắn có thể kéo dài thêm mười năm nữa không?
- Thời gian a!
Trong lòng Thôi Bách Minhg lại một lần thở dài, giơ roi và đột nhiên kéo Vân Báo Mã.
- Kéo!
Thôi Bách Minh dẫn đầu tiến vào trong thành,trở về với vẻ hào hứng của kẻ chiến thắng.
. . .
Trong Thanh Hà Quận, đại sảnh của một võ quán.
Võ quán này là phân quán của Kim Liệt Môn tại Thanh Hà Quận.
Một người đàn ông mặc bộ đồ kim sắc đang ngồi tại vị trí chính giữa bàn, đầu đội một chiếc tinh quan.
Khuôn mặt hẹp dài, gò má nhô ra, râu tóc đã bạc phơ.
Đôi mắt lạnh lùng và dị thường, mang trong mình một khí độ lạnh lẽo, tỏ ra không giận nhưng tự mang sự uy nghiêm của một lão giả trải đời.
Sắc mặt của lão giả hiện tại rất trầm ảo và khó đoán, phát ra một khí tức mạnh mẽ từ trên cơ thể, tạo cảm giác như lửa đang bùng cháy và có thể phát ra bất cứ lúc nào.
Đứng bên cạnh lão giả một võ sư hóa kình, vị này cũng không dám thở mạnh một tiếng.
- Có tin tức gì không?
Lão giả hỏi, gân xanh trên trán của càng không ngừng nhúc nhích.
- Hồi Long trưởng lão, vẫn chưa có tin tức?
Võ sư hóa kình lau mồ hôi lạnh trên trán, lo sợ đáp lại.
Vị võ sư hóa kình này là chủ nhân của võ quán này, cũng là người phụ trách Kim Liệt Môn ở Thanh Hà Quận.
- Làm sao có thể không có tin tức? Các ngươi làm gì ăn cái kiểu gì thế, đã trôi qua hai giờ, làm thế nào mà một tin tức cũng không có?
Long trưởng lão, cũng chính là trưởng lão Kim Liệt Môn, sư phụ Bàng Thiên Bằng, hai mắt Long Khiếu Thiên phun ra lửa căm tức nhìn tên võ sư hóa kình kia, khí tức kinh khủng giống như là hỏa sơn chuẩn bị bộc phát, ép đến võ sư hóa kình kia phải liên tục thoái lui về sau vài bước, mồ hôi lạnh càng bốc nhiều hơn trên trán.
- Cái này... cái này... Long trưởng lão, liệu có thể là bọn Mao sư huynh bị...
Võ sư hóa kình lau mồ hôi lạnh, cùng lúc lắp bắp, từng từ từ nói.
Võ sư hóa kình kia nhìn thì so ra lớn hơn Mao Tông Tuấn không ít tuổi, cũng nhập môn sớm hơn Mao Tông Tuấn, nhưng Mao Tông Tuấn là đại võ sư luyện cốt, mặc dù hai người là cùng một thế hệ, trái lại hắn vẫn phải xưng Mao Tông Tuấn là sư huynh.
- Điều đó không thể! Tông Tuấn và Thiên Bằng, cả hai đều là thiên tài của thế hệ trẻ, ngay cả so trong đại võ sư luyện cốt, họ cũng là những người xuất sắc. Điều này chưa kể đến bên cạnh còn có ba mươi võ sư khác đi cùng. Ngay cả là hai đại võ sư luyện cốt trung kỳ cũng không thể đánh bại cả hai chỉ trong một lần xuất thủ, nhưng nếu như vậy thì đáng ra vẫn có người chạy về báo tin.
Long Khiếu Thiên lạnh mặt nói.
- Có thể nào Mao sư huynh đánh với Hóa Ly đến lưỡng bại câu thương, sau đó có người chờ sẵn để ngư ông đắc lợi! Có người nói rằng Bích Vân Tông và Hầu gia cũng chưa quay trở lại.
Võ sư hóa kình do dự, cẩn thận từng li từng tí nói.
- Bích Vân Tông và Hầu gia chưa quay trở lại? Làm sao có thể?
Long Khiếu Thiên kinh ngạc đối diện.
- Có tin tức từ Huyền Vụ Cốc truyền tới, nói rằng chuyện này là do Kim Kiếm Tông và Thôi gia gây ra. Có khả năng cao là hai nhà Bích Vân Tông đã phát hiện ra Hóa L, sau đó hợp tác đánh đến lưỡng bại câu thương, cuối cùng Kim Kiếm Tông và Thôi gia mới tới để đoạt vật. Ngoài ra, còn có tin tức nói rằng Thôi Sơn Hà và Phong Tử Lạc bị thương rất nghiêm trọng.
Võ sư hóa kình nói.
- Chuyện này tám chín phần là sự thật! Thôi Sơn Hà, vốn có tài năng thiên bẩm và thực lực mạnh mẽ từ lúc còn trẻ, đủ sức đánh bại Hầu Hổ. Còn Phong Tử Lạc, mặc dù hai mươi năm trước bị thương và cảnh giới không tiến bộ. Tuy nhiên, Thân Diễn chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
- Hai nhà Thôi gia tận dụng thời cơ khi Bích Vân Tông, Hầu gia đánh với Hóa Ly đến lưỡng bại câu thương, sau đó rút hậu, toàn quân của Bích Vân Tông và Hầu gia bị tiêu diệt cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Long Khiếu Thiên nói.
Bởi vì tao ngộ của Bích Vân Tông và Hầu gia, nên Long trưởng lão cũng cảm thấy an tâm một chút hơn, sắc mặt của hắn đã hơi trở lại bình thường hơn.
- Nói về Thôi gia, không biết Long trưởng lão có nghe nói về Tiêu Thiến, thiên tài võ đạo của Tiêu gia ở Phương Sóc Thành hay chưa?
Võ sư hóa kình thấy sắc mặt của Long Khiếu Thiên đã hơi trở lại bình thường, lưỡng lự nói tiếp.
- Có một lần khi ta đến làm khách ở Bàng gi, ta đã từng nghe về cái tên này. Lúc đó, trong mấy năm liền, Thiên Bằng bị nàng đè nặng. Tuy nhiên, sau đó nàng cùng Tiêu lão đầu ra ngoài, bị một cao thủ của U Minh Tông tập kích, sau đó bị trọng thương nên cũng không còn nghe tin tức gì về nàng nữa. Ngươi đột nhiên nhắc tới nàng, có ý gì?
Long Khiếu Thiên gật đầu, sau đó hắn hỏi với vẻ nghi hoặc, như không hiểu về lý do tại sao võ sư hóa kình lại đề cập đến Tiêu Thiến.
- Bẩm Long trưởng lão, Tiêu Thiến cũng tham gia cuộc săn bắn ở long mạch chi địa. Khi cố gắng tiếp cận long mạch môn, bị Bàng sư huynh nhận ra. Nhìn khí thế của Bàng sư huynh lúc đó, có vẻ như họ định tìm cơ hội ám sát nàng khi vào long mạch, nhưng không biết sau đó hai người có gặp nhau hay không. Thậm chí lúc đó Thôi Sơn Hà nói trước mặt mọi người rằng, sau khi vào long mạch, để cho Tiêu Thiến gia nhập vào đội ngủ của hắn.
Võ sư hóa kình trả lời.
- Nghe có vẻ tiểu cô nương này của Tiêu gia thật sự có chút thiên phú, có khả năng đã khôi phục lại võ lực! Tuy nhiên nếu thật sự nàng gặp phải bọn Thiên Bằng, sợ rằng có thể chạy được đã là quá may mắn!
- Tin tức này ngươi sai người truyền đến cho Bàng Kỳ Vi, hắn sẽ tự nghĩ ra cách giải quyết. Trong tình hình cấp bách như vậy, ngươi nên tăng cường nhân lực, cố gắng thăm dò thông tin về Thiên Bằng, đồng thời cũng điều tra tình hình của các nhà khác.
Long Khiếu Thiên nhíu mày và nói.
Đối với hắn,Tiêu Thiến có thể coi là một thiên tài nhưng chỉ là một võ sư hóa kình, hắn chỉ cần một động tác đơn giản là có thể giết chết nàng, vậy nên hắn không cần quan tâm đến nàng.
- Vâng, Long trưởng lão, ta sẽ đi làm ngay!
Võ sư hóa kình vội vàng khom người nói.
Võ sư hóa kình rời đi, Long Khiếu Thiên ngồi trên ghế, mặt âm trầm một lúc lâu, đột nhiên tay trên tay vỗ mạnh một cái, sau đó đứng dậy và bước ra khỏi đại sảnh.
Ở ngoài đại sảnh, không gian được che phủ bởi tán lá cây, dưới một cây đại thụ, có một con cự ưng.
Cự ưng này có móng vuốt màu đen, trong ánh nắng mặt trời, chúng phát ra một tia sáng đen thùi lạnh như băng, cánh của nó được tô màu hồng, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, chúng tỏ ra như là một tia lửa diễm sáng đang thiêu đốt.
Rõ ràng đó là cùng một loại với dị thú tam phẩm Huyết Ưng Thương mà Tần Tử Lăng phát hiện ra khi ở Ô Dương Sơn.
Long Khiếu Thiên nhẹ nhàng cởi dây và lật trên người Huyết Thương Ưng.
Huyết Thương Ưng mở rộ đôi cánh có chiều dài mười hai mét, giống như một mảnh màu máu đang bay lượn trên bầu trời, rồi trong nháy mắt biến mất trên bầu trời của Thanh Hà Quận.
Huyết Thương Ưng bay xa đến bầu trời Bàn Ly Sơn,sau đó xoay quanh trên không trung.
Long Khiếu Thiên ở trên lưng Huyết Thương Ưng, sắc mặt của hắn trở nên càng ngày càng âm trầm và khó coi.
Chốc nữa, Long Khiếu Thiên ngửa mặt lên bầu trời và hét lên một tiếng, vùng vẫy sợi dây cài trên cổ Huyết Thương Ưng, cố gắng ra hiệu cho nó quay đầu lại và quay về Thanh Hà Quận.
Huyết Thương Ưng trên không trung xoay quanh một vòng rồi quay trở lại, nhưng Long Khiếu Thiên lại đột nhiên thay đổi ý định, lần thứ hai kéo sợi dây cài.
Huyết Thương Ưng lần thứ hai xoay quanh, quay đầu về phía Phương Sóc Thành và giương cánh bay nhanh chóng đi.
Tốc độ của Huyết Thương Ưng cực kỳ nhanh, như một đường huyết tiễn vang vọng xuyên qua bầu trời.
Nó bay qua từng ngọn núi, sông ngòi, vượt qua Kim Liêu Huyện và đi qua biên giới của Thanh Hà Quận.