Trong đám người, một nam tử với cái cằm đầy râu mép, và một vết sẹo không rõ ràng trên má trái, lặng lẽ quay đầu đi.
Hắn hạ giọng hỏi một người khác, một nữ tử đang bao phủ toàn thân dưới một chiếc áo choàng.
- Kia là Thôi Sơn Hà sao?
Nam tử với cái cằm đầy râu mép chính là Tần Tử Lăng, và người phụ nữ bên cạnh không cần nhắc cũng đã biết là Tiêu Thiến.
Tần Tử Lăng có trực giác vô cùng nhạy bén, những lời thì thầm của đám đông trước mặt, cứ như là nhấp nhổm vào tai hắn.
Tuy nhiên, đại đa số những lời đó đối với hắn không mang ý nghĩa gì quan trọng.
Thứ hắn quan tâm nhất vẫn là Kim Kiếm Tông, Thôi gia, Bàng gia và Kim Liệt Môn đã gửi ai đến đây.
- Cái người mặc áo bào màu tím, tướng ngũ đoản, trong tay mang theo búa tạ chính là thế hệ thứ ba của Thôi gia, đứng hàng thứ lão tứ, từ lúc hai mươi chín tuổi đã trở thành võ sư luyện cốt, hiện nay đã ba mươi ba tuổi.
- Ba năm trước, khi hắn mới ba mươi tuổi, Thôi lão thái gia đã giao chức gia chủ cho hắn. Ban đầu, với thiên phú của mình, chỉ cần một thời gian ngắn là có thể đột phá. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của Thôi gia, điều duy nhất họ thiếu chính là thời gian. Vì vậy, hắn cũng tự mình đến đây.
Tiêu Thiến giảm giọng khi trả lời.
Khi Tiêu Thiến đang trả lời, ánh mắt của Tần Tử Lăng đã chuyển sang hướng Thôi Sơn Hà.
- Thôi Sơn Hà, mặc dù tướng ngũ đoản, nhưng hai tay hai chân vô cùng tráng kiện, bả vai rất rộng, trên mặt da thịt rất thô ráp nhưng tuyến đầu rất rõ ràng, cho người khác một loại cảm giác tục tằng cương nghị.
Tần Tử Lăng trong lòng cảm khái một câu, ánh mắt từ trên thân Thôi Sơn Hà chuyển tới chỗ bên trái Bàng Thiên Bằng.
Bên trái Bàng Thiên Bằng đứng một vị mặc áo quần kim sắc cứng cáp, vóc dáng cao gầy, bàn tay lớn.
Trên thân nam tử này tản ra khí thế cường đại.
Tần Tử Lăng đã từ trong miệng đám người biết được, nam tử kia là sư huynh của Bàng Thiên Bằng, cũng là một đệ tử thiên kiêu của Kim Liệt Môn, Mao Tông Tuấn.
Bàng gia đem Bàn Ly lệnh cho Bàng Thiên Bằng, mà Kim Liệt Môn đem Bàn Ly lệnh cho Mao Tông Tuấn.
Hai người đều là đại võ sư luyện cốt sơ kỳ rất lợi hại, lại mang thêm một đám tử sĩ từ Bàng gia và những đệ tử xuất chúng của Kim Liệt Môn, hai nhà liên hợp, là một trong những đội ngũ mạnh nhất.
Ánh mắt Tần Tử Lăng lại mờ mịt đảo những đại võ sư luyện cốt hay luyện khí sư chân nguyên cảnh đang nắm Bàn Ly Lệnh.
Chỉ có những người tài giỏi này mới xứng làm đối thủ của hắn!
- May mắn, ta liên tiếp đột phá, lại có được Liệt Thiên Đao, bằng không đúng thật là không dám tùy tiện tham dự lần săn bắn này!
Tần Tử Lăng nhếch miệng lên một tia cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía cửa vào núi.
Cửa vào núi có cái đầm nước lớn.
Đứng giữa đầm nước có một tòa tế đàn rộng lớn.
Trên tế đàn có khắc long thủ không sừng, bốn trảo, thân chắp dài, cự thú đuôi dài, chính là hình tượng Ly Long trong truyền thuyết.
Trên thân Ly Long khắc đầy phù văn, tản ra từng tia khí tức uy nghiêm.
Hai bên tế đàn, đứng chừng mười người mặc lam bào, quần áo còn có thêu hình Ly Long.
Đứng ngay phía trước tế đàn là một vị thân mặc áo bào màu tím, mãn kiểm cầu nhiêm, vóc người khôi ngô cao lớn, khí tức trên người thâm bất khả trắc, tùy ý đứng trước tế đàn, làm cho người khác cảm giác đứng trước mặt là một ngọn núi cao nguy nga, không gì có thể rung chuyển.
- Bắt đầu hiến tế!
Râu quai nón đại hán mở miệng nói, tiếng như chuông lớn.
- Vâng!
Đám nam nữ mặc lam bào cúi đầu lên tiếng.
Sau đó liền tất cả dị thú bị đưa tới..
Lúc tất cả dị thú bị mang lên, đại hán râu quai nón kia đặt bàn tay lên trên tế đàn, dùng dao nhỏ cắt lên tay một chút, sau đó một luồng khí tức cường địa theo từng giọt máu tươi nhỏ lên trên tế đan.
Từng giọt máu tươi kia như đánh thức phù văn trên tế đàn.
Nguyên bản mặt trời đang nắng chói chang, đột nhiên gió nổi mây phun.
Sóng triều may giông kéo đến, hội tụ trên bầu trời Bàn Ly Sơn.
Có tiếng lâm ngâm từ âu bên trong đầm nước truyền đến, thanh âm càng ngày càng vang, nước trong đầm càng ngày càng phồng cao, tiếp theo đột nhiên có một hư ảnh cự long phóng lên cao, chui vào sóng triều mây giông kia.
Trong nháy mắt, sấm sét vang dội!
Mây đen nồng đậm bao phủ khắp Bàn Ly Sơn, long giác như có như không ló ra bên trong mây đen, mở một cái miệng lớn dữ tợn về phía tế đàn.
- Chính là cái đầu của Ly Long trong truyền thuyết.
Giống như mang khí từ viễn cổ rơi xuống, mộ uy áp vô hình đang không ngừng đè nghẹt, trong lúc đám tư nhân bên dưới đang nghị luận âm ĩ, thì mười tám vị đại võ sư luyện cốt cùng với luyện khí sư chân nguyên cảnh đều lộ ra vẻ kính sợ, cũng không dám thở mạnh một tiếng, mồ hội lạnh trên trán không ngừng chảy ra.
Tất cả dị thú giống như là cái bao cát bị ném lên trên tế đàn, sau đó nhao nhao bị gió lốc cuốn vào trong miệng của cự long.
Theo khoảnh khắc tất cả dị thú bị cuốn đi, đầu rồng càng ngày càng hiện ra rõ hơn, lân phiến trên người trông rất là sống động, giống như rồng thật.
- Ầm ầm!
Một đạo tia chớp màu tím từ trong mây đen rơi xuống.
Chỗ cửa vào Bàn Ly Sơn, nơi cách tế đàn không xa, hư không như bị thiểm điện bổ ra, lộ ra một cái miệng đen như mực.
Cái miệng kia giống như là con ngươi của cự long đang mở mắt.
Đại hán râu quai nón mặc áo bào tím thấy thế, cũng không biết từ đây lấy ra một chậu nước không biết được làm từ chất liệu gì.
Phía trên chậu nước có phù văn phong ấn, tựa như màn hình thủy tinh đang đậy chậu nước lại.
Trong chum nước đang bơi mười vật thể có hình dạng giống như Ly Long, nhưng bốn chân bên dưới thân chỉ mọc ra hai trảo của thủy thú.
Đại hán nâu quai nón phất động mấy hồi phong ấn, màn hình thủy tinh đang đậy chậu nước kia liền nổi lên gợn sóng nhộn nhạo.
Lại sau đó, mười đầu thủy thú nhao nhao nhảy ra khỏi mặt nước, chạy ra khỏi chậu nước.
Mười con thủy thú này nhảy nổi lên trên vại nước, đón gió mà lên, trong nháy mắt hóa thành hình dạng cao hơn mười trược, đầu rồng không có sừng, thân mãng xà, đuôi rắn, có bốn chân.
Trên thân quái vật này lượn lờ mây mù, tản ra khí tức cường đại.
- Đây chính là Hóa Ly sao? Hơi thở này quả nhiên không tầm thường!
Trong mắt Tần Tử Lăng xuyên suốt ra một vệt nóng.
Những người còn lại cũng không ngoại lệ!
Hóa Ly, dị thú tứ phẩm trung giai.
Thủy hệ, có chứa huyết mạch Ly Long, dược hiệu ôn hòa, dược lực thẳng bức dị thú ngũ phẩm.
Tính chất đặc thù này, thậm chí khiến cho giá trị của nó có thể hơn cả dị thú ngũ phẩm.
Đừng nói những người đang đứng ở đây, coi như võ đạo tông sư luyện tạng, hay luyện khí sư chân nguyên cảnh cũng phải động tâm không thôi.
Biết là thế nhưng Ly La Giáo rất cường đại, môn hộ long mạch này cũng chỉ có Ly La Giáo mới có thể mở ra, cho nên các thế lực lớn của Tây Vân Châu chỉ có thể ký hiệp nghị cùng Ly La Giáo, chỉ cho tiến nhập mười tám vị đại võ sư luyện cốt sơ kỳ hoặc là luyện khí sư chân lực cảnh sơ kỳ.
Hóa Ly từ trong chum nước nhảy ra, hiện ra chân thân, sau đó rất nhanh liền lắc đầu vẫy đuôi, cuốn lên mây mù bao quanh, từng con bay vào cái miệng kia.
Chờ mười con Hóa Ly đều tiến miệng lớn, cũng chính là môn hộ long mạch, đại hán râu quai nón kia mới đưa mắt đảo qua đám người ở phía dưới.
- Bắt đầu đi, người giữ Bàn Ly Lệnh có thể tùy thời tiến vào.
Đại hán râu quai nón mở miệng nói.
Thế là trừ mười tám người nắm giữ Bàn Ly Lệnh cùng tùy tùng của bọn hắn, những người còn lại đều lần lượt đi vào môn hộ long mạch.
- Tiêu Thiến?
Khi Tần Tử Lăng cùng Tiêu Thiến cũng theo đoàn người đi vào môn hộ long mạch, lúc đi qua chỗ đám người Bàng Thiên Bằng đang đứng, sắc mặt Bàng Thiên Bằng hơi biến, hai mắt chợt xuyên suốt ra như lợi kiếm.
- Tiêu Thiến?
Cách Bàng Thiên Bằng mấy bước, Thôi Sơn Hà nghe thấy vậy thì hơi thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Tiêu Thiên đang bọc bởi áo choàng, lộ ra một ánh mắt kỳ dị.
Tiêu Thiến giả vờ không có nghe được, tiếp tục đi về phía trước.
Bất quá thân thể Bàng Thiên Bằng lại lóe lên, duỗi tay ngăn cản lối đi Tiêu Thiến.
- Thật không nghĩ tới ngươi đã khôi phục kình lực , xem ra chuyện bọn Lâm Chính Cơ mất tích là có liên quan đến ngươi!
- Trách không được lúc đó bọn họ làm sao cũng không tra ra được, ngươi đúng là giấu kỹ a!
Bàng Thiên Bằng cười nhạt nói, trong mắt sát khí lấp lóe.
- Bàng công tử , ngươi nhận lầm người rồi.
Tiêu Thiến phát sinh thanh âm khàn khàn.
- Tiêu Thiến, ngươi cần gì phải làm điều thừa thãi? Năm đó ta và ngươi đều được Phương Sóc Thành xem là đại thiên tài, nhiều lần giao thủ, làm sao có thể không nhận ra ngươi.
- Lúc ngươi đứng xa, ta có thể không nhận ra, nhưng dẫu sao ta cũng là đại võ sư luyện cốt, với khoảng cách gần như này, lệch chỗ nào được?
Bàng Thiên Bằng lần thứ hai cười lạnh một tiếng , duỗi tay muốn vén áo choàng của Tiêu Thiến.
Cước bộ của Tiêu Thiến khẽ động , thân thể như điện lóe lên, né tránh bàn tay của Bàng Thiên Bằng đang đưa tới, sau đó chậm rãi xốc lên áo choàng, lộ ra khuôn mặt mĩ lệ.
- Bàng Thiên Bằng ngươi muốn làm gì? Đừng quên nơi đây là nơi nào!
Tiêu Thiến lạnh giọng nói.
- Ta cứ ở đây mà động thủ đấy, thì sao? Ha ha!
Bàng Thiên Bằng ngửa mặt lên trời cười lớn, chòm râu run rẩy không ngừng, lộ ra vẻ cuồng vọng.