Hợp Đạo

Chương 222: Cảm động

Chương Trước Chương Tiếp

Trong kinh mạch của Vân Lam, khí tức vẩn đục và không có cao thấp hay phân mạnh yếu.

Tần Tử Lăng thấy Vân Lam có cùng ngũ tạp linh căn như mình, cảm thấy thất vọng trong lòng, sau đó lại thở dài một hơi.

- Như thế nào, Tần tiên sinh?

Vân Lam thấy Tần Tử Lăng thở dài một hơi, nàng cảm thấy hơi lo lắng.

- Ngươi không có linh căn, chỉ có thể tu luyện đến đi vu tồn tinh.

Tần Tử Lăng trả lời thật thà.

Vân Lam nghe vậy bất ngờ một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cười và nói:

- Cảm ơn Tần tiên sinh, đã như vậy, xin ngươi thu hồi cuốn sách này, ta đã nhớ kỹ công pháp đi vu tồn tinh trong lòng.

Vân Lam xoay người và lấy cuốn sách “Thương Lãng Quyết” từ trong ngực ra, đưa trả lại cho Tần Tử Lăng.

- Tốt lắm.

Tần Tử Lăng thu hồi cuốn sách, nhìn Vân Lam với ánh mắt kính nể, trong lòng đã đoán được rằng nàng làm sao có thể nhanh chóng hoàn thành luyện khí thông mạch.

Sống chết trước mắt ở Tam Nguyên Sơn, vẫn bình tĩnh đối diện.

Hiện tại đối diện với việc tu luyện bị thất bại, dù biết kết quả, vẫn có thể bình tĩnh đối diện.

Tâm cảnh này, có bao nhiêu người có thể nắm giữ được?

- Tâm cảnh sánh ngang với thần hồn, có lẽ nàng có thiên phú tu luyện thần hồn!

Ý niệm này bất ngờ xuất hiện trong đầu Tần Tử Lăng, nhưng hắn nhanh chóng đẩy nó đi.

Thần hồn chi đạo và Dưỡng Thi Hoàn đều là những bí mật lớn nhất của hắn.

Dù Vân Lam có thiên phú tu luyện thần hồn, nhưng không thể truyền thụ cho nàng vào lúc này.

Ít nhất phải chờ đến khi hắn có thực lực và có quân bài tẩy khác mới có thể truyền thụ thần hồn chi đạo cho Vân Lam.

Sau đó, hai người nói chuyện một chút rồi Tần Tử Lăng đứng dậy và rời đi.

...

Mùa hè tại Sơn Dã Tố Cư, hậu viện vô cùng xanh biếc và dễ chịu, cảnh sơn rất đẹp.

Dưới ao nước giả, có con cá đang bơi qua bơi lại, làm cho không gian trở nên mát lạnh.

Tần Tử Lăng đang yên tọa trong đình viện, thưởng thức trà. Bên ngoài chòi nghỉ mát, có hai cái bao tải lớn, tỏa ra mùi máu tươi đậm đà.

Đột nhiên, từ cửa vào của đình viện xuất hiện một hình ảnh cao gầy.

Một bộ bạch y, hai chân thẳng và dài, bộ mặt rõ ràng, mũi cao thẳng, phản chiếu tia khí lão luyện, không ai khác chính là Tiêu Thiến.

Tiêu Thiến nhìn vào trong đình viện, thấy hình ảnh quen thuộc, cơ thể mềm mại nhẹ nhàng bay lên trời, khi sắp tiếp cận chòi nghỉ mát, cơ thể tạo thành một cung duyên dáng và nhẹ nhàng hạ xuống.

- Đại ca!

Tiêu Thiến nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lăng, mắt có chút hồng.

- Là tiểu thư thế gia thì nên biểu hiện rụt rè một tí!

Tần Tử Lăng cười đứng dậy và giang hai cánh tay ra.

Tiêu Thiến do dự, sau đó nhẹ nhàng đặt đầu vào ngực của hắn.

- Ta đã nói tiểu thư thế gia nên biểu hiện rụt rè một tí rồi phải không? Sao lại không nghe lời đại ca?

Tần Tử Lăng nhẹ nhàng ôm Tiêu Thiến một lần, sau đó thả lỏng tay nói.

- Ngươi…

Tiêu Thiến, một nử tử có da mặt mỏng, không kìm lại được giống như một hài nữ nhìn chằm chằm, giơ tay lên và nhẹ nhàng đánh vào vai Tần Tử Lăng, nàng nghiêm mặt nói:

- Đại ca, nếu ngươi cứ tiếp tục không đứng đắn như vậy, ta... ta sẽ không để ý tới ngươi!

- Ta nhắc nhở ngươi nên rụt rè, không đứng đắn chỗ nào a?

Tần Tử Lăng phản hồi.

- Ngươi còn nói!

Tiêu Thiến lại không kìm được và dùng đôi bàn tay trắng như phấn tiếp tục đánh lên người Tần Tử Lăng.

Thân thể nàng cũng đong đưa mạnh mẽ, rất là đáng yêu.

- Cái này…

Hạ Nghiên chạy tới gần Tiêu Thiến, vội vàng che miệng, như thấy được hình ảnh không nên thấy.

Đó chính là tiểu thư cao lãnh của Tiêu gia sao?

Nhưng nàng là một cao thủ hóa kình, trưởng nữ của Tiêu gia!

- Tốt, tốt, ta không nói. Hạ Nghiên cô nương cũng tới rồi, miễn để cho nàng nhìn thấy, còn tưởng rằng ta bắt nạt tiểu thư nhà nàng!

Tần Tử Lăng gặp Hạ Nghiên chạy tới, liền vội vàng cười tránh.

- Ngươi vốn là đang bắt nạt ta!

Tiêu Thiến hơi đỏ mặt một chút, sau đó không nhịn được cười.

Tần Tử Lăng cũng cười theo, sau đó chỉ vào bên trong đình viện và ra hiệu Tiêu Thiến ngồi xuống.

Phảng phất hắn mới là chủ nhân nơi này.

- Đại ca, sao lần này ngươi đi lâu như vậy?

Tiêu Thiến ngồi xuống hỏi.

- Đây không phải là vì chuẩn bị đồ cho ngươi và Hạ Nghiên cô nương sao?

Tần Tử Lăng trả lời bằng vẻ mặt hài hước.

- Đại ca, lại nữa?

Tiêu Thiến tức giận nhìn Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng lại cười, chỉ vào hai cái bao tải to bên ngoài ở bên ngoài.

Tiêu Thiến và Hạ Nghiên nhìn theo hướng ngón tay của Tần Tử Lăng, tập trung vào hai cái bao tải to trên đó, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tiêu Thiến dù sao cũng là cao thủ hóa kình có thể so sánh vớ đại võ sưi luyện cốt thông thường, thế nên mũi động đậy khe khẽ mấy lần, rất nhanh sắc mặt chợt biến, cả người đột nhiên đứng lên, sau đó lắc lư một cái, đã xuất hiện bên cạnh hai cái bao tải to.

Tiêu Thiến vung tay lên, một vệt như đao, kình lực xẹt qua hư không, đứt sợi dây đang cột bao tải.

Lộ ra từ trong miệng túi là máu dầm dề của một con thú hoang.

Tiêu Thiến không do dự, chưởng miệng có khí lưu xoay tròn, hình thành một hư trảo nhấc lên thú hoang máu dầm dề, để nó nằm bên cạnh đất.

Lập tức có một luồng khí tức mạnh như bị thoát khỏi phong ấn, tức thì vọt ra.

- Đây là Bát Hoang Hắc Mãng, đây là Tứ Nhãn Bích Thiềm! Đại ca, ngươi, ngươi thật…

Tiêu Thiến tròng mắt lập tức trợn tròn, nàng mãnh liệt xoay người, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thình lình nước mắt trong suốt cuộn tròn.

- Đừng, đừng, ta đùa với ngươi. Thời gian dài như vậy không trở về, ta chỉ là chuyên tâm bế quan tu hành, sau đó vận khí tốt, bắt giết hai đại gia hỏa, liền mang về tới cho các ngươi nếm thử một chút.

Tần Tử Lăng gặp Tiêu Thiến vậy mà viền mắt rưng rưng, hoảng sợ, liền vội đứng lên xoa xoa hai tay nói.

Tiêu Thiến vẫn khó tin tưởng Tần Tử Lăng.

Dù sao Bát Hoang Hắc Mãng và Tứ Nhãn Bích Thiềm đều là dị thú tam phẩm, bình thường sinh sống tại Ô Dương Sơn, việc bắt giết hai con cùng lúc và còn có thể nói là vận khí tốt, thật không thể tự nhiên gặp phải.

Nhưng việc bắt giết hai con dị thú tam phẩm này nếu là ở ngoại vi Ô Dương Sơn, thì lại càng không hợp lý.

Cả Hạ Nghiên cũng không kìm nén được nước mắt.

Cảm động không chỉ bởi tình nghĩa giữa Tần Tử Lăng và tiểu thư nhà nàng, mà còn vì Tần Tử Lăng đã luôn luôn nhớ đến nàng.

Dù đó chỉ là từ khách khí nhưng đã khiến Hạ Nghiên cảm thấy sủng nhược kinh và cảm động.

Dù đã trở thành võ sư mạnh mẽ, trong Tiêu gia ngoài Tiêu Thiến, ít người thực sự tôn trọng nàng.

- Haizz!

Tần Tử Lăng cười nhẹ khi nhìn thấy Tiêu Thiến rơi nước mắt.

Hắn đưa khăn tay cho nàng nói:

- Ta đã nói là nên biểu hiện rụt rè một chút, rõ ràng là ngươi không nghe lời ta.

- Tất cả đều là do ngươi đấy!

Tiêu Thiến nhìn mắt Tần Tử Lăng với vẻ nữ nhân đáng yêu, sau đó nói:

- Những thứ này, ngươi hãy mang về. Hiện tại ta và Hạ Nghiên không thiếu tài nguyên từ Tiêu gia.

- Nhưng chắc chắn thiếu dị thú tam phẩm, vả lại hai loại dị thú đó cũng khác nhau. Thanh Long Huyền Mộc Công của ngươi chắc chắn sẽ cần, vậy nên ta mới mang đến cho các ngươi.

- Ngươi muốn tiến vào cảnh giới luyện cốt, thì phải làm cho căn cơ vững chắc hơn, hy vọng đột phá càng lớn. Sức mạnh của ngươi càng lớn, thực tế cũng chính là sức mạnh của ta. Hạ Nghiên là người của ngươi, cũng chính là của ta! Ý ta là giữa chúng ta thì không cần khách sáo!

Tần Tử Lăng vội vàng đảo tay.

- Không dám, Tần tiên sinh.

Hạ Nghiên đỏ mặt trả lời.

Dù Hạ Nghiên hơi lớn tuổi hơn Tiêu Thiến một chút, nhưng vẫn là một nữ nhân xinh đẹp.

Nếu sau này Tiêu Thiến thành gia, chắc chắn sẽ muốn nàng làm người hầu đi cùng.

Hạ Nghiên vừa trả lời một câu như thế, khiến Tần Tử Lăng cảm thấy nữ tử này cũng không tệ, không tham lam cũng không dám trèo cao.

Đây là ý gì à?

Tiêu Thiến nhìn qua Hạ Nghiên một cái, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với Tần Tử Lăng:

- Tất nhiên đại ca nói như thế, ta cũng không khách khí với ngươi. Hiện tại tình thế tại Phương Sóc Thành tương đối gấp gáp, ta và Hạ Nghiên quả thực cần nhanh chóng tăng lên thực lực, hơn nữa ta đã chuẩn bị trong khoảng thời gian này sử dụng bí dược của gia tộc để đột phá.

- Không cần thiết vội vã như vậy a!

Tần Tử Lăng cau mày nói.

- Cần!

Tiêu Thiến thần sắc nghiêm túc gật đầu, nói:

- Ngu gia đã bị đánh đuổi ra khỏi Phương Sóc Thành, Bàng gia hiện tại là một đại gia tộc chân chính, lại liên hợp với Lâm gia, bây giờ đã ép Tiêu gia và Lữ gia không thở nổi. Gần đây, Bàng Thiên Bằng lại từ Kim Liệt Môn học nghệ trở về, còn mang theo hai vị võ sư hóa kình.

- Bàng Thiên Bằng trở lại và đầu tiên là đả thương Tả sư, khiến cho các võ sư ở Phương Sóc Thành hoặc là rời khỏi thành hoặc lựa chọn đầu nhập Bàng gia. Không chỉ thế, Bàng Thiên Bằng còn lấy lý do thỉnh giáo để đến Tiêu gia và Lữ gia gây rối. Đại bá ta và Lữ Kiến Huy cũng phải cười làm lành chịu thua, căn bản không dám ứng chiến.

- Có thể nói, Bàng gia hiện tại là khí thế như rồng, tình thế này nếu tiếp tục phát triển, sợ rằng chỉ trong vài năm nữa, cả Tiêu gia và Lữ gia đều có thể suy bại.

- Bởi vì vậy, hai nhà Tiêu Lữ nhất định phải tìm ra một người có thể cạnh tranh với Bàng Thiên Bằng trong việc phát triển thiên phú, để đưa cân bằng giữa các thế lực.

Tần Tử Lăng nghe điều này, nhíu mày và nói:

- Ta nghe nói Bàng Thiên Bằng đã rèn luyện kình lực bằng hai tay sắt đá, và là người đứng đầu hai gia tộc. Cho dù ngươi sử dụng bí dược để đột phá lên cảnh giới luyện cốt, cũng không dễ thắng được hắn.

- Hơn nữa, đừng quên rằng gia gia của ngươi đã qua đời! Bàng Kỳ Vi không bao giờ cho phép Tiêu gia xuất hiện thêm một người tọa trấn, dù cho ngươi có thể cạnh tranh với Bàng Thiên Bằng, bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách loại bỏ ngươi. Trừ khi thực lực của ngươi đã đạt đến trình độ mà không ai có thể làm gì được ngươi.

- Vì vậy, ngươi nên tiếp tục chịu đựng và ngồi quan sát cuộc đấu chiến giữa Bàng gia và Ngu gia, đợi cơ hội thích hợp. Bàng gia lấy lý do Ngu gia cấu kết với ma môn, có ý mưu phản, trong tương lai, Tiêu gia các ngươi cũng có thể dùng lý do tương tự để đánh với Bàng gia.

Tiêu Thiến, người thông minh, nghe vậy trở nên trầm mặt, mặt biến sắc và hỏi:

- Đại ca có phát hiện ra điều gì sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)