Sau khi ăn xong điểm tâm, Tần Tử Lăng đến Thủy Nguyệt Sơn Trang.
Hơn hai tháng chưa trở về, Thủy Nguyệt Sơn Trang đã có những thay đổi lớn.
Tường rào hiện tại cao và vững chắc, bốn phía sơn trang và phía sau núi đều được xây lầu quan sát và trạm gác.
Trên đỉnh trạm gác có người canh giữ, tay cầm cung tiễn bưu hãn, ánh mắt cảnh giác quét chung quanh.
Bên trong sơn trang, tại luyện võ trường, sáng sớm đã tụ tập một đám người.
Họ đều đang nghiêm túc luyện võ.
Trừ Tần Tử Lăng và một số thành viên cột cán cán Hàn Thiết Chưởng Viện, còn lại đa phần đều là những khuôn mặt lạ hoắc kèm với một đám thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Đại sư huynh Trịnh Tinh Hán cũng đang tại đây, hai tay chấp sau lưng đi qua đi lại ở giữa quảng trường.
Bên tràng phải của luyện võ trước, dưới tán cây liễu, Tả Nhạc hơi híp mắt nằm trên ghế mây, ánh dương chiếu qua tán cây rọi lên khuôn mặt của hắn, lộ ra một chút dấu hiệu mệt mỏi.
- Tần, Tần sư huynh, ngươi tới rồi!
- Tần sư huynh, ngươi tới rồi!
Khi Bao Anh Tuấn nhìn thấy Tần Tử Lăng, ngay lập tức khom người chào đón một cách kính trọng, sau đó Vân Thái cũng theo sau cũng cúi đầu..
Nhìn thấy Bao Anh Tuấn và què chân Vân Thái một trước một sau nghênh đón Tần Tử lăng,thái độ cung kính, ngoài Trịnh Tinh Hán, Mục Huyên, với Tả Nhạc đang nằm trên ghế mây kia mới hiểu vì sao Tần Tử Lăng lại được mọi người tôn kính như vậy.
Những người như Lữ Thái Cường và nhóm đệ tử khác của Hàn Thiết Chưởng Viện cũng biết về mối quan hệ giữa Tần Tử Lăng và Bao Anh Tuấn, nên họ đều tỏ ra ghen tị và cảm khái.
Hiện tại, ai cũng biết Bao Anh Tuấn là đệ tử được Tả Nhạc coi trọng nhất, hơn nữa cách đây hai ngày, Bao Anh Tuấn đã đột phá cảnh giới da trâu, trở thành võ đồ sắt đá.
Từ cảnh giới da trâu đến cảnh giới sắt đá, Bao Anh Tuấn chỉ mất không đến bốn tháng, tốc độ này nhanh hơn Nam Cung Việt tận hai tháng.
Về phía Vân Thái, mặc dù từ đầu không ai coi trọng, nhưng sau hơn hai tháng tu luyện, hắn đã thể hiện khả năng thiên phú luyện võ và nỗ lực đáng kể.
Điều này khiến mọi người mở rộng tầm mắt, rất có thể Vân Thái là thiên tài thứ hai của Hàn Thiết Chưởng Viện.
Có hai cái thiên tài này, một người từng được Tần Tử Lăng chỉ giáo, một cái lại được Tần Tử Lăng đề cử. Mà bọn họ đều là loại người biết ơn biết nghĩa, dù tương lai Tần Tử Lăng không sáng lạng bằng bọn họ, nhưng vị đệ tử nội viên hai tháng gặp mặt một lần này lại được bọn họ cung kính như bậc tiền bối.
- Ừm!
Tần Tử Lăng gật đầu đáp lại và sau đó nói với Trịnh Tinh Hán:
- Trịnh sư huynh, đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, lần này ngươi ra ngoài lâu thật!
Trịnh Tinh Hán cảm khái trả lời.
Thực sự, trong thời gian hơn hai tháng này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
- Sao võ quán lại dời đến Thủy Nguyệt Sơn Trang?
Tần Tử Lăng hỏi.
Trịnh Tinh Hán trả lời:
- Việc này nói ra thì dài, ngươi trước tiên nên đi gặp Tả sư..
- Được!
Tần Tử Lăng gật đầu và sau đó đi tới chỗ Tả Nhạc đang ngồi dưới bóng câyi.
- Tả sư, Tử Lăng đến thăm ngươi…
Tần Tử Lăng cúi đầu và khom lưng, nói như vậy.
- Ngươi trở về rồi!
Tả Nhạc không đợi Tần Tử Lăng nói xong đã ngồi thẳng lưng.
- Đúng vậy, hơn nữa đệ tử đã đột phá đến cảnh giới sắt đá, cho nên đến đây bẩm báo Tả sư.
Tần Tử Lăng nói.
Tính từ lúc bước vào cảnh giới da trâu thì cũng đã một năm, thời điểm này công khai bản thân đột phá đến cảnh giới sắt đá thì cũng là hợp tình hợp lý, tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đáng bị người khác nghi ngờ.
- Tốt, tốt! Không nghĩ tới, ngươi vậy mà vô thanh vô tức đã đột phá đến cảnh giới sắt đá. Nếu như ta nhớ không lầm, từ da trâu đến sắt dá, ngươi chỉ mất một năm thời gian, thiên phú này coi như không tệ!
Tả Nhạc bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt hân hoan vỗ vỗ vai Tần Tử Lăng, biểu tình kia, người không biết còn tưởng thật nhưng Tần Tử Lăng nhìn thì không khỏi cảm khái khả năng diễn xuất của Tả Nhạc.
- Cái gì? Tử Lăng vậy mà đột phá đến cảnh giới sắt đá?
- Không phải chứ, Tần sư huynh vậy mà đột phá?
- Đúng vậy a, không phải nói Tần sư huynh không có thiên phú luyện võ sao, khổ luyện tận ba năm mới đột phá từ luyện gân lên da trâu? Làm sao hắn từ da trâu đến sắt đá chỉ dùng một năm đã đột phá? Chẳng lẽ hắn thuộc loại đại tài trưởng thành muộn, loại người càng về sau càng lợi hại sao?
- Rất có thể! Ta nghe nói điều kiện gia cảnh của Tần sư huynh không tốt, căn cốt cũng kém, khổ luyện ba năm mới từ luyện gân lên da trâu. Bây giờ xem ra là hắn rất có nghị lực, tu luyện khắc khổ, ngộ tính cũng cao. Một năm này, hắn lưu lạc ở bên ngoài, khẳng định là để kiếm tiền bổ dưỡng thân thể, nên dùng một năm thời gian để đột phá cũng không quá ngạc nhiên.
- Bây giờ tài nguyên tu hành của Thủy Nguyệt Sơn Trang phong phú, Tả sư cũng tốt tính, không tiếc bồi dưỡng cho đệ tử có thiên phú, thậm chí ngay cả thịt dị thú cũng dám lấy ra, kết quả hai tháng gần đây, đám Thẩm sư huynh cũng đều đột phá lên cảnh giới sắt đá.
Tần sư huynh làm người trọng tình trọng nghĩa, vốn là Tả sư luôn tín nhiệm nhân phẩm của hắn, bây giờ hắn kích phát tiềm lực thiên phú luyện võ, xem ra sau này Tả sư sẽ dùng đại lực bồi dưỡng hắn.
Bên kia của luyện võ trường, một ít người quen biết với Tần Tử Lăng nghe được cuộc hội thoại giữa Tần Tử Lăng và Tả sư thì lập tức sôi sùng sục, nghị luận ầm ĩ lên.
- Hắn đột phá!
Thời khắc mọi người ở đây nghị luận ầm ĩ, một người vóc dáng đầy đặn, xuất hiện tại cửa vào luyện võ trường, nhìn bóng lưng quen thuộc dưới bóng cây, cả người đều ngây dại, trong lòng như là đổ ngũ vị bình, vô cùng phức tạp.
Nữ nhân này dĩ nhiên chính là người luôn luôn khinh thường Tần Tử Lăng, La Ngọc Kha.
La Ngọc Kha đã có một đoạn thời gian không tới chỗ Tả Nhạc luyện võ.
Không phải La Ngọc Kha không đến, mà là mỗi lần tới, nàng luôn cảm giác không hợp nhau, hơn nữa trong hơn hai tháng qua, Tả Nhạc đã cho không ít đệ tử nội viện tài nguyên tiến bổ, thậm chí cả bọn người Thẩm Tu Cẩn, Dư Nham cũng có được thịt dị thú miễn phí.
Chỉ có nàng, Tả Nhạc đối với nàng lạnh nhạt, không dành cho nàng bất kỳ tài nguyên miễn phí nào.
Năm ngoái, La Ngọc Kha còn cùng tu vi với Tần Tử Lăng, Mục Huyên, Lữ Thái Cường, Dư Nham và Thẩm Tu Cẩn.
Nhưng hiện tại, họ đều đã cảnh giới sắt đá, đại sư huynh Trịnh Tinh Hán thậm chí còn trở thành võ sư kình lực.
Trong khi đó, nàng vẫn cho rằng bản thân và Tần Tử Lăng bị cho rằng tiềm lực đã hao hết và vẫn còn ở cảnh giới da trâu.
Nhưng hôm nay, La Ngọc Kha đột nhiên phát hiện Tần Tử Lăng đã đột phá trở thành võ đồ sắt đá, hơn nữa còn trong vòng một năm ngắn ngủi.
Điều này khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên, bởi nàng đã từng khinh thường và ghét bỏ hắn.
Nàng đã từng coi thường Tần Tử Lăng, nhưng bây giờ, Tần Tử Lăng đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, trong khi nàng lại rơi vào hoàn cảnh khốn khó, bị mọi người chèn ép và lạnh nhạt.
Về phần người từng coi thường, khắp nơi chèn ép Tần Tử Lăng là Nam Cung Việt thì còn thảm hơn, đầu tiên bị trục xuất khỏi sư môn, tiếp theo gặp chuyện không may dưới tay của ma môn, có người nói ngay cả đầu của hắn cũng bị chém lìa.
- Oa!
La Ngọc Kha đột nhiên khóc thảm, xoay người và chạy ra ngoài.
Nhìn theo La Ngọc Kha rời đi, không ai đuổi theo.
Mục Huyên cũng không.
Đuổi theo thì thế nào?
Trước đây La Ngọc Kha đã được Mục Huyên khuyên rằng không nên qua lại với Nam Cung Việt, cũng đừng khinh thường Tần Tử Lăng.
Người khác không biết, Mục Huyên bây giờ đã biết một ít, nàng có thể có ngày hôm nay, thành gia lập thất, có thực lực mạnh mẽ, Trịnh Tinh Hán có thể có ngày hôm nay, thậm chí bây giờ tại Thủy Nguyệt Sơn Trang, trong luyện võ trường, rất nhiều người có thể có hôm nay, kỳ thực đều là nhờ Tần Tử Lăng ban cho.
- Chúc mừng ngươi, Tần sư đệ!
- Chúc mừng, Tần sư huynh!
Sau khi La Ngọc Kha rời đi, mọi người đến đây chúc mừng Tần Tử Lăng.
- Cảm ơn các vị sư huynh đệ.
Tần Tử Lăng khom lưng và hồi lễ.
- Tử Lăng, đi luyện võ đi.
Tả Nhạc gọi Tần Tử Lăng theo và vỗ nhẹ vai hắn, sau đó cùng nhau đi vào đại trạch trang chủ.
- Tử Lăng ca ca!
Ngay khi Tần Tử Lăng bước vào cửa lớn của đại trạch trang chủ, Tả Thông đã nhanh chóng tiến tới chỗ hắn.
- Tả Thông cao hơn không ít a!
Tần Tử Lăng cười nói và xoa đầu của Tả Thông.
- Đây là nhờ có ngươi a!
Tả Nhạc nhìn nhi tử với vẻ mặt vui mừng và cảm kích nói.
- Tả sư, hay là đi thư phòng rồi nói sau.
Tần Tử Lăng nhìn lướt qua bốn phía, mỉm cười nói.
Vào thư phòng, hai người phân chủ khách ngồi xuống, Tả Thông thì đứng ở bên cạnh.
- Tả Thông, tiến độ tu luyện thế nào? Có nghi hoặc chỗ nào hay không?
Tần Tử Lăng hỏi.
- Hồi Tử Lăng ca ca, ta nửa tháng trước cũng đã hoàn thành thực khí thông mạch, tiếp theo Tử Lăng ca ca có thể dạy ta pháp quyết.
Tả Thông trả lời.
- Ngươi đã hoàn thành thực khí thông mạch rồi?
Tần Tử Lăng nghe vậy cả kinh, vội vã đưa tay lên bắt mạch cho Tả Thông, một luồng chân khí chuyển vào, theo kinh lạc của hắn đi khắp, phát hiện quả nhiên thông suốt.
- Tốt, tốt, không sai! Không sai!
Tần Tử Lăng không khỏi đại hỉ.