Trước đây trong võ đạo, Tần Tử Lăng đã sử dụng ngũ giác bén nhạy cùng Du Long thân pháp để có thực lực của đại võ sư luyện cốt.
Sau hai tháng khổ luyện, đặc biệt là trong gần mười ngày gần đây, hắn đã tiến bộ đáng kể và bây giờ có thể sánh ngang với đại võ sư luyện cốt.
Lại thêm ngũ giác nhạy bén cùng thân pháp Du Long, có thể nói khi hắn gặp phải đại võ sư luyện cốt thông thường, thì hắn có thể dễ dàng đánh bại.
Từ đó, tiến trình tu luyện thần hồn càng trở nên rõ ràng hơn, và trong khoảng mười ngày gần đây, điều này càng hiển nhiên hơn.
- Bát Hoang Hắc Mãng cùng Tứ Nhãn Bích Thiềm không thể trực tiếp bổ dưỡng thần hồn, nhưng khi có đủ tinh khí và khí lực mạnh, tự nhiên nó cũng sẽ tăng cường đến thần hồn. Thần hồn cường đại lại giúp ta có thể cảm nhận và ứng phó tốt hơn với khí huyết và linh khí của thiên địa.
Điều này được gọi là hỗ trợ lẫn nhau! Nếu không may mắn gặp được tàn hồn của ma đầu Lệ Mặc, thì thần hồn của ta cần mấy chục năm để đạt được cảnh giới khu vật. Sau đó, ta lại có may mắn đạt được phép luyện khí, cuối cùng là tam đại đồng tu, cả ba kết hợp lại có cảm giác rất vi diệu.
Mỗi ngày, Tần Tử Lăng cảm nhận sự gia tăng mạnh mẽ của thực lực, điều này khiến hắn tràn đầy niềm vui và cảm giác đạt được thành tựu.
Sau mười ngày, đã đến giữa tháng sáu.
Khí trời bắt đầu trở nên nóng hơn, núi non cũng không còn liên miên mưa phùn như trước, mà thay vào đó là mỗi đêm đều có mưa rào và sấm chớp.
Tần Tử Lăng tiến bước tăng tốc và cuối cùng dừng lại.
Dù là võ đạo, luyện khí hay thần hồn, tiến độ của hắn cũng đã trở nên chậm chạp.
Ngay cả khi hằng ngày hắn ăn huyết nhục dị thú tam phẩm chưng với dược liệu trân quý, hiệu quả cũng không tăng lên.
- Trong hai tháng gần đây, ta đã không ngừng tiến bổ và thân thể đã đạt đến cực hạn hấp thu: Trừ khi ta phải ăn lượng lớn dị thú tam phẩm, nếu không sẽ phải tạm thời dừng lại một thời gian.
Thâm sơn hung hiểm khó dò, bắt giết dị thú tứ phẩm còn hơi sớm.
Hơn nữa, trong việc tu luyện, giải lao cũng là một cách tu luyện.
Đúng lúc này, nên quay về nhà một chuyến!
Tần Tử Lăng tiến bước tăng tốc và cuối cùng dừng lại.
Lúc rời đi, phần bụng, tứ chi, ngực, lưng, bụng, đỉnh đầu của Tần Tử Lăng đã đạt đến cấp độ sắt đá.
Sức mạnh của hắn đã tăng lên gấp đôi, và tứ chi trở nên cực kỳ mạnh mẽ sau quá trình luyện tập tỉ mỉ.
Về phương diện luyện khí, lúc vào núi, “Bích Mộc Trường Thanh Công” chỉ là cảnh giới chân lực sơ kỳ, trong khi “Hắc Xà Huyền Thủy Quyết” mới đạt đến cảnh giới thủ chân.
Lúc rời đi, “Bích Mộc Trường Thanh Công” và “Màu Đen Huyền Thủy Quyết” đã đạt đến cảnh giới chân lực trung kỳ với số lượng hư ảnh tiểu thụ và hắc xà trong đan điền đã đến 46 đạo cùng 40 đạo.
Trong phương diện thần hồn, mặc dù cảnh giới không thay đổi, nhưng thần hồn ngày càng phát ra cường đại hơn sau tu luyện.
Lực lượng, tốc độ và khu vực cũng tăng nhanh hơn, đặc biệt là Tần Tử Lăng đã tiến gần hơn tới cánh cửa phân thần.
Cánh cửa này dường như mỏng manh và có khả năng bị rách bất cứ lúc nào.
Ba đầu cương thi đã hút rất nhiều tinh huyết dị thú trong những ngày qua.
Ngay cả sau khi bắt giết Bát Hoang Hắc Mãng và Tứ Nhãn Bích Thiềm, Tần Tử Lăng vẫn cho chúng hút một phần tinh huyết từ kèm với Âm Sát chi khí bên trong Dưỡng Thi Hoàn.
Nhờ vậy, ba đầu cương thi ngày càng tiến hóa tốt hơn với căn cơ tiềm chất của chúng.
Lúc rời đi, Ngân Thi Tứ Thủ phát ra thi lực ngày càng tinh thuần, cách Ngân Thi trung giai đã gần hơn một bước. Hai cánh tay dài Viên Đại và Viên Nhị đã hoàn toàn biến thành ngân sắc.
Đó là hai bộ phận mạnh mẽ nhất trong thân thể của Viên Đại và Viên Nhị, điều này có nghĩa là bọn chúng không còn chênh lệch nhiều so với chuẩn Ngân Thi, và cánh cửa đến với cảnh giới Ngân Thi cũng đã không còn xa.
...
Một vầng minh nguyệt xuất hiện trên bầu trời.
Tần Tử Lăng mặc một bộ đồ đen, nhanh chóng vượt qua khu rừng, chạy vội vàng.
Buổi tối là thời gian hắn thường xuất hiện.
Tuy nhiên, lần này Tần Tử Lăng không như trước, không cẩn thận từng bước một, mà thay vào đó, hắn nhảy vụt qua khu rừng.
Tóc dài bay lên, tay áo phất phới, tràn đầy hăng hái và phóng khoáng.
Dù việc cẩn thận không có gì xấu, nhưng quá chú ý cẩn thận cũng có thể trở thành một loại bệnh.
Hiện tại, Tần Tử Lăng không còn lo lắng về sức mạnh cá nhân, ba đầu cương thi cũng đã trải qua những biến hóa lớn.
Toàn bộ khu vực Phương Sóc Thành giờ đây chỉ còn quận trưởng Bàng Kỳ Vi mới có thể đánh một trận với hắn.
Trong đêm tối sâu thẳm trong núi, hắn không cần che giấu nữa.
Tuy nhiên, khi vào thành, để không phải lôi ra thế lực đằng sau của Bàng Kỳ Vi, Tần Tử Lăng quyết định cẩn thận một chút.
Tiếng gió vù vù thổi qua, Tần Tử Lăng nhớ tới Dưỡng Thi Hoàn vẫn còn vài con dị thú nhất phẩm và một nửa dị thú nhị phẩm đã thịt viên đặc chế.
Còn có một ít thịt còn lại từ Bát Hoang Hắc Mãng và Tứ Nhãn Bích Thiềm.
Lần này trở về, hắn có thể bồi dưỡng một nhóm nhân mã.
Trong lòng, Tần Tử Lăng rất háo hức và chỉ muốn quay về.
Cái đầu của Bát Hoang Hắc Mãng và Tứ Nhãn Bích Thiềm rất lớn, máu thịt và khí huyết trong cơ thể chúng rất năng nặc.
Mặc dù Tần Tử Lăng đã ăn mỗi ngày và phân phối một phần cho ba con cương thi, nhuwng vẫn còn một ít dư thừa.
- Ta Tần Tử Lăng đã trở về rồi!
Trên một ngày đêm u tối, minh nguyệt đã trốn vào mây đen.
Tần Tử Lăng đứng trên một ngọn núi, nhìn xuống từ trên cao, đêm tối bên dưới như cự thú nấp chờ Phương Sóc Thành.
Hắn tự mình hát một bài nhạc.
Sau đó, từ bên trong Dưỡng Thi Hoàn, hắn lấy ra một cái nón màu đen, đội lên đầu.
Dưới bóng tối của đêm, hắn hướng về Phương Sóc Thành.
Sau khi vượt qua ngoài Đông thành và một số ngọn núi nhỏ, Tần Tử Lăng chuẩn bị quẹo vào một con đường nhỏ, sẵn sàng đi vòng qua ngoài tây thành, đi đến An Hà Thôn.
Đột nhiên, Tần Tử Lăng dừng lại và đứng im một chỗ.
- Ai đó, ra đây!
Tần Tử Lăng hô lên, trong khi phía trước và hai bên đường núi rừng, bốn người cùng nhau nhảy ra.
Họ đều mặc như nhau, mang trên mình bộ y phục màu đen.
- Rất nhạy bén, xem ra ngươi có địa vị không thấp ở trong Ngu gia?
Một người cao gầy, khí tức mịt mờ, mang theo một tia âm lãnh, nam tử lạnh lùng mở miệng nói.
- Ngu gia? Phương Sóc Thành Ngu gia?
Tần Tử Lăng nhăn nhó, trong mắt nổi lên vẻ nghi hoặc.
- Kiệt kiệt, rất biết diễn kịch, đừng nói ngươi không phải người của Ngu gia!
Nam tử cao gầy âm hiểm cười nói.
- Ta dĩ nhiên không phải người của Ngu gia!
Tần Tử Lăng nói, trong mắt nghi hoặc càng trở nên đậm hơn.
Ngu gia trước mắt là một gia tộc uy quyền trong Phương Sóc Thành, họ nổi tiếng là hào môn vọng tộc.
Gia chủ Ngu Hoành Sơn không chỉ là một đại võ sư luyện cốt, mà còn là quận úy, chịu trách nhiệm quản lý binh mã quân đội của Phương Sóc Thành.
Tại Phương Sóc Thành, không ai dám chuyên môn chặn giết người thuộc Ngu gia.
Những người trước mắt, từ giọng nói của họ, không khó để nhận ra rằng họ chính là những chuyên môn chặn giết người của Ngu gia.
Hơn nữa, khí tức của đám người rất mịt mờ âm hàn, khiến Tần Tử Lăng cảm thấy như đang đối mặt với những xà độc vô hình trong đêm đen, khiến người ta khó có thể phát hiện và né tránh.
Nếu không phải Tần Tử Lăng có cảm giác ngũ giác vô cùng nhạy cảm, thật đúng là khó có thể sớm phát hiện bọn họ.
- Chắc chắn không phải người của Ngu gia, nhưng mà hơn nửa đêm lại thần thần bí bí, là muốn làm cái gì? Mau cho bọn ta kiểm tra.
Nam tử cao gầy cười nhạt nói.
- Nực cười! Ta ở đây đi đường. Ngược lại, các ngươi đang trốn sâu vào núi đá vào giữa đêm, mới là giả thần giả quỷ.
Tần Tử Lăng đáp trả.
- Quản hắn là ai, cần gì nhiều lời, động thủ giết!
Một người nam tử nhỏ gầy vừa nói, trong giọng thanh âm không mang theo bất kỳ màu sắc tình cảm nào.
Cả gương mặt Tần Tử Lăng trầm lại, trong đôi mắt tỏ ra lạnh lùng và tàn nhẫn.
Từ khi trọng sinh đến đây, hắn quả quyết sát phạt, không bao giờ mềm ta, nhưng hắn cũng không phải lại loạn sát người vô tội, người bị giết đều đáng chết.
Đây cũng là vì sao với thực lực của hắn, sau khi phát hiện bốn người, cũng không ra tay đánh phủ đầu, mà nói toạc hành tung của mình cho bọn hắn biết.
Bởi vì song phương không có thù oán gì với nhau, người mà đối phương muốn phục kích, không phải là hắn.
Sự thực là như vậy, Tần Tử Lăng đã đoán đúng, đối phương muốn phục kích chính là người của Ngu gia.
Tuy Tần Tử Lăng không muốn giết vô tội lung tung, nhưng đối phương thì chẳng có khái niệm gì về vô tội.
Đối với họ, giết hắn không khác gì giết một con kiến nhỏ.
Trong lúc Tần Tử Lăng có chút biến sắc và chuẩn bị động thủ, thì cả ba người hắc y khác đồng thời phát ra khí tức quỷ dị từ trên cơ thể và hoàn toàn hòa nhập với bóng tối, một cách khó hiểu như là biến mất.
- Tại sao lại như vậy?
Tần Tử Lăng không khỏi thốt lên, giống như là đang bị sợ hãi.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như nước.
Hắc y nhân nhỏ gầy thấy vậy thì lộ vẻ khinh miệt trên môi, nhìn Tần Tử Lăng như đang nhìn thấy một con kiến sắp bị nghiền chết.