Hợp Đạo

Chương 213: Bất hoang hắc mãng và tứ nhãn thiềm thừ

Chương Trước Chương Tiếp

Trong hơn một tháng qua, Tần Tử Lăng liên tục săn bắn, trừ ngày đầu tiên khi dễ dàng giết hai con dị thú nhất phẩm, những ngày sau không có vận khí tốt như vậy.

Thông thường, mỗi lần hắn chỉ giết một vài dị thú nhất phẩm, nhưng khi có vận khí tốt, hắn sẽ giết được cả dị thú nhị phẩm.

Cho đến thời điểm hiện tại, Tần Tử Lăng đã giết được ba con dị thú nhị phẩm.

Dị thú Tam phẩm cực kỳ hiếm, trừ khi lần đầu tiên gặp Huyết Thương Ưng, trong suốt hơn một tháng sau đó, hắn chỉ hai lần nhìn thấy qua dị thú tam phẩm lui tới, nhưng không dám tấn công.

Không ngờ hôm nay lại gặp ngay hai con dị thú tam phẩm, hơn nữa hai con còn đang sinh tử chiến!

- Có nên làm một chút không nhỉ?

Tần Tử Lăng nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt từ từ chuyển dời từ trên thân của Bát Hoang Hắc Mãng và Tứ Nhãn Bích Thiềm, nhìn về phía nam của khu rừng.

Khí tức kia cực kỳ khủng bố, rất có thể là lãnh vực của dị thú không biết tên kia đàng cư ngụ.

Đối với dị thú cường đại, khoảng cách này thực tế cũng chỉ là một nháy mắt.

- Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, cơ hội ngàn năm một lần như thế này quả thực tốt, nếu bỏ lỡ, có lẽ về sau sẽ không biết khi nào mới gặp lại…

Rất nhanh, thần hồn ánh mắt thu hồi từ xa, tiếp tục bay phù trong bầu trời, lặng lẽ quan sát hai con Bát Hoang Hắc Mãng và Tứ Nhãn Bích Thiềm đang cùng nhau quyết chiến.

Đôi khi, hắn cũng ngó một chút về phía nam, để xem có sự biến động gì từ phía đó không.

Một lúc sau, thần hồn của hẵn vẫn chưa thấy động tĩnh gì ở phía nam, tức thì mừng rỡ, vội vã, hắn tăng tốc bay về sơn động, sau đó thần hồn trở lại vị trí cũ.

Lại sau đó, hắn liền nhanh như chớp thay đổi tư thế, giấu mình trong mưa phùn mông lung, bay lặng về hướng hồ nước.

Hai con con dị thú vẫn đang triền đấu cùng nhau, không hề chịu thua.

Xa xa, bên dưới sơn lĩnh vẫn không có dấu hiệu gì động tĩnh.

- Giết!

Tần Tử Lăng tâm niệm vừa động.

Tứ Thủ chở hắn tựa như một đạo ngân sắc thiểm điện từ không trung bay xuống bên dưới, lúc sắp tới đất mặt, lại có hai đạo màu vàng đồng, bên trong mang theo một thân ảnh ngân quang bay vút lên không trung, sau đó như là đá rơi bỗng nhiên hạ xuống.

Hai cái móng vuốt sắc bén Tứ Thủ gần như cùng lúc đâm thật sâu vào thân thể Bát Hoang Hắc Mãng, bốn cái đầu cứng rắn thì liên tục mổ vào người con đại xà.

- Tê! Tê!

Bát Hoang Hắc Mãng phát sinh tiếng kêu thê lương, đang quấn vòng quanh Tứ Nhãn Bích Thiềm khổng lồ thì đại xà lập thả liền lỏng rời ra.

Lúc này Tứ Nhãn Bích Thiềm đã ý thức được có chuyện không ổn, thân thể sau khi được tự do, liền muốn chạy trốn.

Bất quá nó còn chưa kịp chạy trốn, Viên Đại đã cầm thiên cân trụy hung hăng đập vào trên lưng thiềm thư, cự quyền ngân quang cũng đập mạnh vào đầu của nó.

“Thình thịch!” Một tiếng, văng lên lượng lớn nước bùn, Viên Nhị cũng điên cuồng đánh cự quyền lên người Tứ Nhãn Bích Thiềm.

- Oa! Oa!

Tứ Nhãn Bích Thiềm theo sát Bát Hoang Hắc Mãng, cả hai cùng kêu lên một tiếng thê lương.

Tiếng kêu vọng lại tại núi hồ ở giữa.

- Gào!

Vừa lúc đó, sơn lĩnh dưới chân trong rừng rậm phát ra một đạo tiếng rống chấn thiên, khí tức cường đại phóng lên cao.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Tiếp theo, Tần Tử Lăng nghe được tiếng vang to lớn từ đằng xa truyền đến, mặt đất chấn động, giống như có cái gì đó đang đập vào mặt đất.

Rất nhanh, Tần Tử Lăng xa xa nhìn thấy giống một con ngưu, toàn thân màu trắng, một sừng độc nhãn, bốn chân vó, đuôi như đuôi mãng xà, dị thú này đang điên cuồng chạy đến đây.

Mỗi một lần nhảy lên đều tới độ cao gần khoảng hai ba trăm thước, lúc rơi xuống, phía dưới cây cối đều lập tức bị giẫm ép thành mảnh vụn, đại địa rạn nứt, xa xa nhìn lại tựa như một đạo tia chớp màu trắng đang cày qua mặt đất, trong nháy mắt đã đến bên hồ đầm lầy.

Khí tức cường đại mang theo khí lãng cuồn cuộn, dị thú còn chưa có đến, đã có cuồng phong vù vù thổi tới.

Tần Tử Lăng hơi biến sắc, nhưng một lòng lại bình tĩnh thần kỳ, xuất thủ cũng vô cùng quả quyết, liên tục đâm vào Tứ Nhãn Bích Thiềm, máu tươi phóng lên cao, văng đầy một thân của hắn, hắn cũng hồn nhiên không để ý.

Dưỡng Thi Hoàn không thể nhận vật sống!

Tiếng kêu thê lương của Tứ Nhãn Bích Thiềm cùng Bát Hoang Hắc Mãng cũng đã hơi ngừng.

- Đi!

Tần Tử Lăng quyết định nhanh chóng thu hồi Tứ Nhãn Bích Thiềm cùng Bát Hoang Hắc Mãng, còn có Viên Đại Viên Nhị, lật trên người Tứ Thủ, trầm giọng hò hét.

Tứ Thủ giương cánh, bỗng nhiên khẽ vỗ.

Khí lãng đem bốn bề nhao nhao thổi ngược lại.

Lúc này dị thú kia cách Tứ Thủ đã chỉ còn gần dặm, đột nhiên nó há hốc miệng ra, bỗng nhiên hút một cái.

Đột nhiên thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.

Vô số hơi nước từ đất mặt bay lên, nước mưa từ bốn phương tám hướng đều cuồn cuộn dũng mãnh vào miệng rộng dị thú.

Lại sau đó, dị thú bỗng nhiên hống một cái.

Một chút hàn mang bắn ra, phát sinh nhọn thanh âm xé gió, cuốn lên cơn lốc lạnh như băng.

Tất cả như bay đầy trời tên hướng về Tần Tử Lăng cùng Tứ Thủ vọt tới.

- Vậy mà biết ngưng tụ hơi nước thành băng nhọn, dị thú này vậy mà nắm giữ pháp thuật thần thông!

Nằm ở trên lưng Tứ Thủ, Tần Tử Lăng sắc mặt đều hơi trắng bệch.

Hắn đã sớm ngờ tới dị thú chưa biết tên kia rất lợi hại, nhưng là không nghĩ tới vậy mà lợi hại như vậy!

Không chỉ có tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa lại còn có thể tụ nước thành băng nhọn.

Đương! Đương! Đương!

Tốc độ băng nhận như thiểm điện, mặc dù Tứ Thủ đã liều mạng kích động hai cánh, vẫn là bị đánh trúng hơn mười đạo băng nhọn, phát sinh thanh âm kim loại giao kích.

May vào lúc này, Tứ Thủ đã bay cao bay xa, băng nhận bắn trúng nó đã như nỏ mạnh hết đà, cũng không thể chân chính làm nó bị thương, chỉ là lực lượng khổng lồ vẫn đang trùng kích nó trên không trung.

Lung la lung lay, Tứ Thủ rốt cục triệt để thoát khỏi băng nhận.

- Hô!

Tần Tử Lăng thở thật dài nhẹ nhõm một cái, cúi xuống hình ảnh dị thú không biết tên đang dần nhỏ lại, dù đã cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức hung hãn.

- Trách không được Tiêu Thiến nói ngay cả đại võ sư luyện cốt, thậm chí tông sư luyện tạng, cũng không nguyện ý thâm nhập Ô Dương sơn mạch. Dị thú hung hãn cường đại như thế, đừng nói đại võ sư luyện cốt khó thoát, coi như tông sư luyện tạng gặp phải sợ rằng cũng là một phen chém giết sinh tử.

- May mắn ta đã sớm biết bên kia có dị thú cường đại, thời khắc cảnh giác nó, đã có thể bay xa, nếu không thì coi như quanh thân ta đều luyện thành sắt đá, cũng chắc chắn phải chết.

- Cũng may mắn, ta lúc trước sáng suốt không chỉ tập trung vào giết hai dị thú tam phẩm. Bằng không sợ rằng còn chưa kịp giết chết dị thú tam phẩm, gia hỏa này sẽ chạy tới, đến lúc đó không chỉ có bận rộn một trận, còn sẽ có nguy hiểm.

Tần Tử Lăng lòng còn sợ hãi nghĩ, ánh mắt cuối cùng cũng thu hồi từ hình ảnh của dị thú không biết tên, rơi vào bên trên ngón út tay trái, nóng thật a!

- Lần này kiếm lời không ít! Hai đầu tam phẩm dị thú a!

Tần Tử Lăng trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Sau khi trở lại sơn động, Tần Tử Lăng lúc này mới lấy ra Bát Hoang Hắc Mãng cùng Tứ Nhãn Bích Thiềm.

Lúc trước Tần Tử Lăng cũng đã giáo huấn qua, lúc mang Bát Hoang Hắc Mãng cùng Tứ Nhãn Bích Thiềm vào Dưỡng Thi Hoàn, đã sớm dặn dò qua Viên Đại Viên Nhị không cho phép ăn vụng.

Cho nên hai đầu dị thú tam phẩm khi rút tay ra khỏi hai con dị thú, trừ một thân thương thế vô cùng thê thảm, những thứ khác đều là hoàn hảo.

- Ừm, bên trong huyết nhục Bát Hoang Hắc Mãng chất chứa Thủy linh lực tương đối nồng nặc, bên trong huyết nhục Tứ Nhãn Bích Thiềm chứa Mộc linh lực tương đối nồng nặc. Không tệ, không tệ, hai con này đều thích hợp để ta ăn.

Tần Tử Lăng xem xét hai con dị thú, ngửi một cái trên miệng vết thương của bọn nó, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Bây giờ hắn tu luyện cũng coi như có một chút thành tựu với thủy linh căn và mộc linh cân, vậy nên đối với tồn tại của Thủy linh lực cùng Mộc linh lực cảm giác nhạy cảm.

Hôm nay ngoài ý muốn bắt giết được hai con dị thú tam phẩm, nhưng cũng làm thay đổi kế hoạch về nhà của Tần Tử Lăng.

Tần Tử Lăng quyết định tiếp tục ở trong sơn động tu luyện, không về nhà.

Sau đó, mỗi một ngày Tần Tử Lăng đều thức dậy sớm, chưng một bát thịt mãng xà cùng thịt thiềm thừ, và ở bên trong sơn động hái một ít dược liệu trân quý.

Ô Dương sơn mạch có nhiều dược liệu hơn so với vùng ngoại vi, nhưng Tần Tử Lăng có thần hồn chi thuật tương trợ, việc tìm kiếm và thu thập linh dược trở nên dễ dàng và không có nguy hiểm gì.

Bất quá Tần Tử Lăng vẫn cẩn thận những khu vực nguy hiểm, không thể vì chút dược liệu mà bỏ mình được.

Trong thế giới này, những võ giả cường đại, thuật sĩ luyện khí có thể cảm nhận và thậm chí tiêu diệt thần hồn.

Tần Tử Lăng không dám hứa chắc rằng các dị thú cường đại sẽ không nhận ra sự hiện diện của hắn.

Thậm chí, dị thú có chút trực giác so với nhân loại còn nhạy cảm hơn nhiều!

Sau khi ăn một bát, Tần Tử Lăng cảm thấy hiệu quả của thịt dị thú tam phẩm rất tốt.

Thêm vào đó, việc kết hợp thủy mộc tương sinh cùng dược liệu cũng mang lại hiệu quả tốt hơn.

Sau khoảng mười ngày ngắn ngủi, Tần Tử Lăng đã đạt đến cảnh giới chân lực trung kỳ với “Bích Mộc Trường Thanh Công” và “Hắc Xà Huyền Thủy Quyết“.

Vệ phần luyện thể, hiện tại, ngoài đầu, cổ và khố, các bộ phận khác trong cơ thể đã trở nên mạnh mẽ vô cùng.

Từ trước đến nay, chỉ có ít người ở thế giới này đạt tới sắt đá toàn thân, những người khác chỉ có thể tăng cường khí huyết và bì bô của họ trở thành một tầng giáp bảo vệ.

Hơn nữa, lực lượng khí huyết của Tần Tử Lăng cũng tăng lên đáng kể.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)