- Là ai đã giết họ?
Lâm Kinh Hãn, người thứ hai nhảy xuống từ Vân Báo Mã, là gia chủ của Lâm gia.
Trên khuôn mặt hắn, có dấu của nước mắt, và sức mạnh bên trong hắn bắt đầu khởi động, làm cho mọi người xung quanh cảm nhận được từng tia băng lãnh lạnh thấu xương.
Liên tiếp mất đi hai người xuất sắc nhất trong gia tộc, dù Lâm Kinh Hãn và Lâm Thiên Tuấn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể kìm chế được cảm xúc.
- Lâm đại nhân, Thiên Tuấn, hãy bình tĩnh đi. Chúng ta phải xem xét tình hình một cách rõ ràng. Có thể thấy rõ ràng kẻ giết chết Chính Kình là một võ sư có thực lực vô cùng thâm sâu, có thể là đại võ sư luyện cốt, hoặc có thể chỉ gần sát nhập đến cảnh giới luyện cốt. Nếu không phải như vậy, không thể giết Chính Kình một cách nhanh chóng và sau đó tiếp tục giết cả năm người khác mà không để một ai thoát được.
Một giọng nói nghiêm túc và tỉnh táo vang lên, đó là quận trưởng Bàng Kỳ Vi của Phương Sóc Thành.
Hắn nói nói cho Lâm Thiên Tuấn đừng vội kích động, cứ cho người kiểm tra xung quanh đây, tìm thêm manh mối.
Phía sau Bàng Kỳ Vi có một người mặc áo đen, tóc trắng xoá, lưng còng xuống, là một lão giả có vẻ yếu đuối.
- Quận trưởng đại nhân nói đúng!
Lâm Kinh Hãn và Lâm Thiên Tuấn cùng nhau hít sâu một hơi, giữ lại sự bi phẫn trong đầu, và hai người đều chắp tay nói với Bàng Kỳ Vi.
- Đừng lo lắng, hãy giữ bình tĩnh đi!
Bàng Kỳ Vi thở dài, an ủi mọi người, nhưng sau đó, nhanh chóng trở nên âm trầm hơn và nói:
- Trong Phương Sóc Thành, chỉ có một số ít người là gần đạt cảnh giới luyện cốt, như Ngu Viễn Hóa, Tiêu Văn Thần và Lữ Kiến Huy. Nhưng bọn hắn đều ở trong thành, với thân phận của bọn hắn, rất khó khăn để ra khỏi thành mà không bị ai chú ý, tuy việc điều tra bọn hắn sẽ khó khăn nhưng không phải là không thể. Hơn nữa, nếu không may xảy ra việc gì khi ra tay với Chính Kình, hậu quả sẽ rất lớn, bọn hắn không dám cược như vậy…
- Nhưng nếu không phải họ, thì ai là thủ phạm? Và tại sao họ muốn giết Lâm Chính Kình? Không… Có lẽ…?
Nói đến đây, Bàng Kỳ Vi bỗng nhiên thay đổi màu sắc trên khuôn mặt.
- Thiên Thụy, ngươi đi vào trong dò xét chưa?
Bàng Kỳ Vi hỏi.
- Chưa. Nếu người kia thật sự đi vào bên trong, một mình ti chức đi vào cũng vô dụng, hơn nữa ngộ nhỡ bị phục kích, chắc chắn phải chết.
Lâm Thiên Thụy trả lời.
- Trọn bảy năm, nếu vật tế có vấn đề, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn.
Bàng Kỳ Vi tỏ ra lo lắng và ánh mắt rõ ràng trầm mặc.
- Có lẽ hắn không có bên trong, bởi vì chúng ta phải dùng thủ đoạn đặc thù, hao tốn tài lực và thời gian, mới tìm được một nơi như thế ngoài Phương Sóc Thành, hơn nữa nơi kia bí ẩn như vậy, người kia làm sao có thể vào?
- Ngươi nghĩ rằng có người ở trong tối giở trò?
Bàng Kỳ Vi hỏi, ánh mắt của hắn nhọn như lưỡi dao, đầy ánh sáng băng lãnh.
- Ngươi quên rồi, quận trưởng đại nhân. Trước đây, tằng tổ của Ngu Hoành Sơn từng là đại tướng dưới trướng Vương gia ở Nam Định Châu. Nam Định Châu chỉ cách Tây Vân Châu chúng ta một dòng Thương Minh Sông. Hiện nay, Vương Lang tại Nam Định Châu tự xưng vương, nếu không thể bình định nội bộ, rất khó để nói hắn không công phạt Tây Vân Châu của chúng ta.
- Ngươi cũng đã từng nói, nếu Vương gia liên thủ với Ngu gia, trong đó hứa cung cấp tài nguyên và nhân mã cho Ngu gia, lại phong cho Ngu gia Phương Sóc Thành. Ngu gia sẽ từ chối sao?
Lâm Thiên Thụy hỏi, trong ánh mắt của hắn tỏa lên cảm giác căm ghét thấu đáo.
Tưởng tượng về cái chết của con trai và tam gia, Lâm Thiên Thụy đã không thể bình tĩnh, suốt ngày lo lắng và suy tư về tương lai.
Tuy nhiên, dù có suy nghĩ đi nữa,trừ Bàng gia và Ngu gia, thức sự ở Phương Sóc Thành không ai có thể làm đến bước này.
- Suy luận của ngươi có lý, nếu quả thật Ngu gia có lui tới với Nam Định Châu, trái lại chúng ta lại đưa tới cơ hội nhổ cỏ tận gốc, vậy bọn hắn cũng sẽ không sợ cảnh Tiêu gia và Lữ gia ngư ông đắc lợi.
Bàng Kỳ Vi sau khi nói xong, giao cho huynh đệ Lâm Thiên Tuấn dẫn theo nhóm người để trở về quận thành, còn hắn thì cùng với hắc y lão giả và Lâm Kinh Hãn nhanh chóng biến mất trong rừng núi.
Ba người Bàng Kỳ Vi đều là cao thủ, đồng thời cũng có kinh nghiệm sinh tồn phong phú.
Khi ba người đi qua con đường Lâm Chính Kình và Tần Tử Lăng từng đi qua, họ nhanh chóng thay đổi biểu tình trên khuôn mặt.
- Không tốt, có hai dấu chân ở đây! Chắc chắn có người ngoài tiến vào đây!
Ba người Bàng Kỳ Vi nhanh chóng kích hoạt kình khí trên cơ thể.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Âm thanh của kình khí vang lên trong nháy mắt.
Ba người đạp chân mạnh mẽ xuống mặt đất, như cùng những quả bom đột nhiên bùng nổ, đất bụi bay lên một cách hỗn loạn, và ba người như đạn pháo bắn ra, mỗi lần nhảy vụt, họ đi được mười hai mươi mét, với tốc độ chạy nhanh không thể tin được.
...
Khu vực bị núi vây quanh xung quanh đầm nước dường như trở nên trong trẻo và thanh minh hơn.
Lúc này, ánh mắt của Tần Tử Lăng có thể thấu xuyên qua đầm nước, nhìn thấy từng khe hở bên dưới đầm nước, trong đó tràn ra từng luồng vật chất màu đen, giống như mực nước, làm nhòe đi màu sắc của nước đầm.
Tuy nhiên, màu đen này dần dần ít đi, tốc độ tràn ra cũng ngày càng chậm, và cuối cùng sau vài phút không còn tràn ra bất kỳ thứ gì.
- Tưởng chừng như lần này mạch Âm Sát chi khí trong địa đã được thu hồi hoàn toàn, gần như cạn kiệt!
Tần Tử Lăng nhìn vào Dưỡng Thi Hoàn nhỏ bé trong tay, rồi nhìn lại đầm nước, trong lòng tựa như có một loại cảm giác không thực.
- Thật là khó tin, chỉ với một viên Dưỡng Thi Hoàn mà lại thu được cả một đống Âm Sát chi khí trong địa mạch đã nuôi dưỡng trong rất nhiều năm!
Nhưng Dưỡng Thi Hoàn của Lệ Mặc lão nhi lại chỉ có thời gian ngắn để nuôi dưỡng mười hai con cương thi.
Viên Đại Viên Nhị cùng Tứ Thủ, mặc dù là được lựa chọn từ ngàn cương thi có căn cốt phẩm chất cao và tiềm lực vô cùng lớn, nhưng thời gian bồi dưỡng quá ngắn, thực lực còn khá yếu.
Còn chín đầu cương thi kia, kém nhất cũng là Ngân Thi, thậm chí mạnh nhất là Kim Thi, chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể trở thành Thiên Thi.
Vậy mà Dưỡng Thi Hoàn này, liệu có thể hấp thụ được một lượng lớn Âm Sát chi khí, mà chúng ta không biết đã hút trong bao lâu?
Dựa vào nồng độ Âm Sát chi khí trước đây trong Dưỡng Thi Hoàn, dường như Lệ Mặc lão nhi đã lâu không tìm được Âm Sát chi địa để bổ sung cho chúng.
Theo lý luận, không nên a! Hắn là tông chủ Thi Ma Tông, với hàng nghìn đệ tử lợi hại, và có nguồn lực vô cùng mạnh mẽ.
Làm sao có thể không tìm được Âm Sát chi địa? Có vẻ như hắn đã tìm thấy nơi này từ và tích trữ Âm Sát chi khí trong Dưỡng Thi Hoàn.
Vậy Âm Sát chi khí trong Dưỡng Thi Hoàn đã đi đâu.
Có thể suy đoán llà khi gặp nguy hiểm, hắn sẽ dùng bí pháp gì đó để tiêu xài hết lượng Âm Sát chi khí trong Dưỡng Thi Hoàn, để bảo vệ mình.
- Tốt, ta nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mau lên kết thúc công việc và rời xa chỗ này đi!
Tần Tử Lăng rút lui ngay lập tức, chuẩn bị thu hồi Dưỡng Thi Hoàn để ra đi.
Nhưng đột nhiên, một cái gì đó chụp xuống đầu của hắn...
- Ta thật đúng là hồ đồ.
Tần Tử Lăng tự nhủ trong lòng.
- Mảnh đá màu đen này chính là một trận pháp Tụ Âm. Tại sao ta không mang nó đi và đặt nó vào Dưỡng Thi Hoàn? Như vậy, ta có thể ngưng tụ Âm Sát Châu.
Trong khi đang nghĩ vậy, Tần Tử Lăng gấp gọi Viên Đại đến.
Đầm nước không quá sâu, chỉ khoảng hai thước.
Viên Đại cao ba thước, cánh tay dài đến gần eo.
Nó nhảy xuống thủy đàm, hai tay vây quanh mảnh đá màu đen, và bất ngờ, nó bắt đầu dùng sức.
Rầm rầm!
Tiếng nước chảy vang lên, trong một động tác nhẹ nhàng, Viên Đại đã dễ dàng nâng lên mảnh đá màu đen nặng hơn 3 tấn.
Nhìn Viên Đại ôm lấy mảnh đá màu đen trong đầm nước, Tần Tử Lăng lập tức thay đổi màu mặt, vội vàng kéo Viên Đại và mảnh đá màu đen cùng nhau đưa vào Dưỡng Thi Hoàn, sau đó nhảy lên Tứ Thủ để quan sát từ xa.
Từ xa, ba người nhanh chóng tiến tới với tốc độ kinh ngạc.
Người đứng đầu mặc áo gấm, vóc người hùng vĩ như núi, cổ râu dài đẹp tựa bay nhanh về phía sau.
Mặc dù còn cách vài dặm, Tần Tử Lăng vẫn cảm nhận được như là sóng dữ lăn lộn, một huyết khí nồng nặc huyễn hoặc với loại như hồng khí cường đại.
Huyết khí này nồng nặc, hùng mạnh, hơn cả Tiêu Thiến, còn to lớn hơn một mảng!
- Đại võ sư luyện cốt! Hơn nữa, người này còn là kiểu lợi hại trong đám đại võ sư luyện cốt.
Hắn rốt cuộc là ai? Phía sau hắn, hai người kia là ai? Bọn họ rõ ràng hướng về phía Âm Sát chi địa này, có vẻ như có liên hệ với Lâm gia!
Tần Tử Lăng trong lòng suy nghĩ, đã đúng lúc thu hồi ánh mắt.
Cường giả có cảm giác rất nhạy bén, Tần Tử Lăng rõ ràng hiểu được điều này.
Cho dù có chằm chằm nhìn tên nam tử kia, Tần Tử Lăng vẫn không thể xác định được danh tính của hắn, không khéo còn dễ bị phát hiện
- Bất kể là ai! Ta khẳng định không thể kết minh với ba người kia, tam thập lục kế tẩu vi thượng sách! Hắc hắc, may mắn hai cánh Tứ Thủ đã hồi phục, chắc chắn sẽ không gặp phiền toái nào.
Tần Tử Lăng suy nghĩ trong lòng và bắt đầu leo lên người Tứ Thủ.