- Tỷ, có phải tỷ thích Tần tiên sinh kia?
Vân Thái liếc nhìn tỷ tỷ và không kìm được việc hỏi.
- Ngươi nói điều gì vậy? Tỷ đã nói gì chưa? Ngươi không nên thảo luận về chuyện của ta. Nếu ngươi chưa thành đạt trong sự nghiệp, thì hãy tập trung vào việc của mình.
Vân Lam đỏ mặt, trừng mắt nhìn đệ đệ và nói.
- Ta không phải là tên mù. Nếu ngươi không có hứng thú với hắn, tại sao hôm trước Bao tiên sinh lại tự mình đến đây giúp đỡ, nhưng ngươi lại khăng khăng chỉ muốn Tần tiên sinh đến đây?
- Ngươi có biết không, Bao tiên sinh hiện tại là đệ tử có thiên phú cao nhất của Hàn Thiết Chưởng Viện, đã đạt cấp độ da trâu. Có người nói rằng khi hắn tiến bộ, hắn dễ dàng đánh bại năm sáu đối thủ cùng là võ đồ chỉ trong một lúc. Hiện tại, sức mạnh của hắn được khẳng định còn cao hơn cả Tần tiên sinh.
- Điều quan trọng là Bao tiên sinh là một đệ tử thiên tài với tiềm lực rất lớn, người có thể trở thành võ sư kình lực trong tương lai. Người như hắn, dù ai muốn mời cũng không thể, nhưng hắn lại tự mình đến đây. Ngươi không lại không chủ động lôi kéo hắn, vậy không phải là muốn Tần tiên sinh thì là gì?
- Tỷ,ngươi là người thông minh, ta luôn bội phục ngươi, ta nghĩ ngươi hẳn rất rõ ràng, lấy danh khí bây giờ của Bao tiên sinh, nếu hắn bằng lòng hỗ trợ, chúng ta mở tiệm ở nam thành, khẳng định không ai dám nháo sự, cho dù không có Bao tiên sinh tọa trấn, chúng ta chỉ cần tìm một võ đồ cảnh giới bì mô bên trong võ quán của nam thành, mở tiệm cũng không thành vấn đề.
- Nhưng thực sự, ta không hiểu tại sao tỷ lại phải hỏi ý kiến của Tần tiên sinh và chỉ đồng ý mở chi nhánh tại Nam Thành khi hắn đồng ý. Thậm chí lần này hắn còn nói không cần dẫn theo hộ vệ, tại sao ngay cả chuyện này mà ngươi cũng đồng ý? Dù hắn đúng thật là cảnh giới bì mô, nhưng nếu có chuyện không may xảy ra, hắn có thể bảo vệ chúng ta sao?
Vân Thái cảm thấy hoài nghi và chất vấn tỷ tỷ của mình.
- Vân Thái, ngươi còn nhỏ, nên phải suy nghĩ một chút. Dù cho ta có thích Tần tiên sinh hay không, nhưng vẫn không thể không suy nghĩ đến gia sản và tính mạng của ngươi. Việc ta làm, chắc chắn có đạo lý của riêng ta.
Vân Lam mỉm cười, vuốt nhẹ đầu của Vân Thái và nói.
- Nhưng ta vẫn không thể giải thích được!
Vân Thái lắc đầu không phục, cảm thấy mơ hồ về tình hình.
- Ngươi có nghĩ đến không, danh khí của Bao tiên sinh lớn hơn nhiều so với Tần tiên sinh, thực lực mạnh hơn hắn, là đệ tử thiên tài, vì sao hắn lại chủ động tới đây để làm việc thay cho Tần tiên sinh?
Vân Lam hỏi.
- Ta nghe mọi người nói rằng Bao tiên sinh vì ngoại hình xấu xí, ban đầu thiên phú cũng chưa bộc lộ ra, bị người khinh thường. Lúc đó không ai chịu kết giao với hắn, chỉ có Tần tiên sinh chịu chỉ dạy cho hắn. Đúng rồi, tỷ, không phải ngươi sợ người khác có mưu đồ bất chính hay sao? Bao tiên sinh chắc chắn là người trọng tình trọng nghĩa, đúng loại người ngươi cần còn gì?
Vân Thái nói.
- Nhìn sự tình không chỉ nhìn bề ngoài, ngươi nên suy nghĩ kỹ hơn.
Vân Lam nói, đột nhiên, đôi mắt sáng ngời.
Sau đó, nàng hạ giọng và tiếp tục:
- Khi Tần tiên sinh đến, hãy chú ý một chút, không để lộ bất kỳ thái độ không tôn trọng đối với hắn!
- Ta hiểu rồi, tỷ!
Vân Thái trả lời một cách không hài lòng, sau đó nhớ đến điều gì đó, mắt lóe lên với một ý muốn:
- Tỷ, ta thấy Bao tiên sinh dáng dấp không được ưa nhìn, cái đầu nhỏ gầy và còn nói bắp, nhưng hắn lại là thiên tài võ thuật, liệu ta có thể luyện võ được không?
Vân Lam nhìn chằm chằm vào đùi phải mảnh mai của Vân Thái, do dự một lúc rồi nói:
- Chờ một chút, trên đường đi ta sẽ hỏi Tần tiên sinh thử xem sao!
- Lại là Tần tiên sinh!
Vân Thái không mấy sẵn lòng, nhìn chằm chằm vào Vân Lam với ánh mắt không hài lòng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong lòng hắn không muốn cùng tỷ tỷ của mình đón tiếp Tần Tử Lăng.
Dưới ánh dương bàng bạc, một chiếc xe ngựa di chuyển từ đông thành về phía thủ đô với tốc độ vừa phải.
Đối diện với vị trí phu xe, Vân Lam mở một cái lỗ hổng để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của mình.
- Tần tiên sinh, ngươi xem dạng chân như đệ đệ ta có thể luyện võ được hay không?
Vân Lam hỏi.
- Chân tàn phế có quan trọng gì, mấu chốt là nhân tâm! Thân thể có thể tổn thương nhưng tâm hồn vẫn còn nguyên vẹn. Một người nếu không có ý chí kiên định, dù có hình dáng cao lớn như thế nào cũng là vô ích!
Tần Tử Lăng trả lời mà không cần suy nghĩ.
Trong kiếp trước, bản thân hắn sđã chịu không biết phải sự nhục nhã và khinh thường từ người khác!
- Ý Tần tiên sinh nói là ta có thể luyện võ?
Trong xe, lúc đầu khi Vân Thái nghe tỷ tỷ của mình hỏi ý kiến của Tần Tử Lăng, không khỏi có vẻ mặt xem thường, nhưng nghe được lời của Tần Tử Lăng, hắn không khỏi chấn động mạnh một cái, nhịn không được hỏi.
Từ nhỏ cho đến lớn, hắn đã phải chịu bao nhiêu lời chế nhạo vì chân của mình.
Đằng sau lưng, nhiều người chỉ trỏ, và có rất nhiều ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Ngay cả cha mẹ hắn khi còn sống cũng thấy tiếc nuối khi nhìn thấy hoàn cảnh của hắn
Đây là lần đầu tiên hắn nghe ai đó nói rằng chân tàn phế không quan trọng, và đây cũng là lần đầu tiên gặp ai đó không quan tâm đến chân của hắn, mà chỉ quan tâm đến nhân tâm của Vân Thái hắn.
- Vậy thì hỏi ngươi chính mình đi, ngươi cho rằng ngươi có thể luyện võ, vậy thì sẽ có thể!
Tần Tử Lăng thản nhiên nói.
- Đương nhiên có thể, tại sao không được?
Vân Thái tràn đầy huyết khí, đối mặt với những lời nói này, khuôn mặt hắn đã đỏ ửng.
Tần Tử Lăng mỉm cười và tiếp tục lái xe ngựa.
- Ta muốn để Vân Thái vào Hàn Thiết Chưởng Viện học võ, để hắn có khả năng tự vệ ít nhiều, Tần tiên sinh có thể giúp đỡ không?
Vân Lam nhẹ nhàng hỏi, nhìn về phía Tần Tử Lăng với lòng tràn đầy sự kính nể.
- Không cần, Vân Thái không còn là một đứa trẻ, những việc người khác có thể làm được thì hắn cũng có thể. Không cần ta phải dặn dò hay chiếu cố gì. Nếu hắn đủ kiên nhẫn và năng lực, võ quán sẽ tận lực bồi dưỡng.
Tần Tử Lăng nói.
Vân Lam không ngờ Tần Tử Lăng quyết đoán như vậy và ngay lập tức từ chối.
Môi của nàng run lên, chuẩn bị nói thêm, nhưng Vân Thái đã lên tiếng:
- Đúng, chỉ cần ta vào võ quán học nghệ, ta hoàn toàn có thể tự làm được, không cần Tần tiên sinh phải giúp đỡ.
- Họ luôn khinh thường ta vì ta bị què chân, nhưng ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy. Ta đã nghe nói rằng Bao tiên sinh khi bái sư học nghệ cũng gặp nhiều sự phản đối, nhưng cuối cùng hắn vẫn vượt qua được.
Vân Lam nhìn đệ đệ đang trưng ra vẻ nam tử hùng hậu, đồng thời cảm thấy đau lòng và vui mừng trong lòng.
Sau khi viếng mộ và tế bái, mọi việc rất thuận lợi.
Vân Lam cùng các đệ đệ của mình xuống núi và nhanh chóng tiến tới gặp một đội người.
Người đứng đầu đội người này là một người đàn ông trẻ tuổi, trông kiêu căng và ánh mắt sắc bén như mũi kiếm.
Tuổi tác của hắn có lẽ trong khoảng hai mươi bảy đến hai mươi tám tuổi.
Nam tử cưỡi trên một con ngựa tên Vân Báo Mã, mặc một bộ áo quần màu đen cứng cáp, lưng đeo một bội kiếm và bên yên ngựa treo một cây cung tiễn, tạo nên vẻ uy nghiêm và quyết đoán.
Năm người đằng sau hắn, mỗi người đều mặc bộ giáp màu đen và cưỡi trên những con ngựa lớn lông vàng với đốm trắng đặc trưng.
- Chính là Hắc Giáp Vệ của Đông Thành!
Vân Thái mặt hơi tái xanh và nói thầm.
Vân Lam thấy vậy thì khuôn mặt biến sắc, mắt toát lên vẻ lo lắng.
Trong thành, vào đầu năm, quan binh còn có thể là bản chức, nhưng ở nơi hoang dã này, chỉ có thể là quan phỉ.
Hiện tại, họ đang ở nơi hoang vu núi rừng, không có làng xóm hay cửa tiệm, cũng không có người xung quanh.
Đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh, và đáng sợ hơn, người đứng đầu lại là một nam tử trẻ tuổi với vẻ ngoài thanh nhã và quyết đoán.
Trong lòng Vân Lam, không thể không cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ là con người thường hay sợ điều gì thì nó lại xuất hiện.
Vân Lam và đệ đệ đang cân nhắc nhanh chóng lên xe ngựa, thì người cưỡi Vân Báo Mã đã chú ý đến họ.
Ánh mắt của nam tử nảy nhảy trên thân thể lồi lõm và quyến rũ của Vân Lam, khiến không khí trở nên nóng bức.