Hợp Đạo

Chương 197: Ngươi cưới vợ không cần sính lễ sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Canh giữ ở cửa cốc, Tả Nhạc gặp Tần Tử Lăng cùng Tiêu Thiến hai người ra từ trong sơn cốc. Trong tay hắn mang theo hơn hai mươi con Huyền Hàn Thiết Kê, đa số còn sống. Không khỏi khiến hắn như gặp quỷ, tròng mắt đều trợn tròn.

Hắn giật mình khi nhìn thấy hai người bắt được nhiều Huyền Hàn Thiết Kê đến như vậy.

Số lượng này không hề ít, và nó còn vượt quá số lượng Huyền Hàn Thiết Kê mà hắn từng tưởng tượng.

Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn là tốc độ của hai người, khiến hắn không thể hiểu được.

Đây thực sự là hai mươi mấy con Huyền Hàn Thiết Kê, mỗi con đều sở hữu sức chiến đấu tương đương với võ sư ngưng kình!

Tả Nhạc hoàn toàn không biết, Tiêu Thiến sở hữu võ kỹ tiếng tăm lừng lẫy của Tiêu gia, Thủy Mộc Mật Võng. Số lượng Huyền Hàn Thiết Kê đông đảo, rất hợp với nàng, khiến cho nàng một lượt bắt hết chúng.

Lại thêm Tần Tử Lăng không chỉ có khí huyết chi lực sánh ngang võ sư hóa kình, mà còn có tốc độ cực nhanh và linh hoạt như là đại võ sư luyện cốt.

Những con Huyền Hàn Thiết Kê thì chung quy không có thông minh, mặc dù mỗi con rất hung mãnh và hiếu chiến, nhưng không hiểu phối hợp.

Dưới tay hai người, chúng chỉ là đám ô hợp, dễ dàng bị giải quyết.

Sau một lúc, Tả Nhạc mới hồi phục tinh thần lại.

Phục hồi tinh thần, Tả Nhạc nhìn Tiêu Thiến với ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.

Hắn nhận ra rằng, lần này Tiêu Thiến chính là chủ lực trong việc bắt giết Huyền Hàn Thiết Kê.

Sự thật là, lần này Tiêu Thiến thực sự là chủ lực trong việc bắt giết Huyền Hàn Thiết Kê, trong khi Tần Tử Lăng chủ yếu chỉ giúp đỡ bên ngoài.

Đương nhiên, điều này bởi vì Tần Tử Lăng không muốn tiết lộ bí mật của mình.

Nếu không, hắn chẳng cần mời Tiêu Thiến ra để giúp đỡ, hắn có thể tự mình hoàn thành việc bắt giết nhiều Huyền Hàn Thiết Kê.

Ngay hôm đó, bên trên con đường đi từ huyện Cái Thông đến Phương Sóc Thành.

Mặt trời chiều tây, ánh dương vàng đỏ rực rỡ như máu.

Vóc người của Tả Nhạc có chút còng lưng, cưỡi trên lưng của Vân Báo Mã, không nhanh không chậm, hướng về phía Phương Sóc Thành.

Sau lưng Tả Nhạc, có hai chiếc xe ngựa chở hàng, lái xe là một nam và một nữ.

Người phụ nữ cả người được bảo hộ bởi một chiếc áo bồng màu đen, không thể nhìn thấy rõ diện mạo của nàng.

Còn người đàn ông thì là một vị đại hán với đôi mắt sắc bén.

Giá hàng được bọc kín bằng vải thô, nghiêm nghiêm và thật thật.

Một cơn gió thổi tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, rõ ràng là mùi của dị thú.

Tại chỗ tài xế trên chiếc xe ngựa, một nam và một nữ tự nhiên là Tiêu Thiến cùng Tần Tử Lăng.

Chuyến hàng này không thể bị coi thường.

Trên chiếc xe vận tải chứa hai mươi lăm con Huyền Hàn Thiết Kê hoang dã.

Chúng tập trung ở một chỗ, khí tức cường hãn nồng nặc.

Nếu có cao thủ đi qua, chắc chắn sẽ nhận ra.

Cho nên ba người đã dùng khí tức của dã lang, gà rừng để che giấu mùi của Huyền Hàn Thiết Kê.

Trên chiếc xe vận tải còn có thất thải Địa Long. Thất thải Địa Long là loại thức ăn cao cấp cho gia súc, có giá trị không nhỏ.

Tần Tử Lăng, Tiêu Thiến và Tả Nhạc sau khi bắt xong đám gà.

Tả Nhạc lại tham tiền một chút, không thể tránh khỏi việc vào lại trong sơn cốc để vác ba bao tải thải Địa Long trước khi rời đi.

Tần Tử Lăng vẫn duy trì thói quen bình thường, trong khi Tả Nhạc cưỡi Vân Báo Mã đi phía trước với vẻ cao quý.

Hành động này nhằm đánh chặn sơn tặc và đạo chích khắp nơi, tránh gặp những phiền toái không cần thiết.

Danh tiếng của Tả Nhạc đã nhanh chóng lan truyền trong vài ngày, khiến sơn tặc đều muốn giành được hàng của hắn, nhưng không dám tấn công một võ sư hóa kình.

Quả nhiên, ba người cùng kéo hai xe hàng từ huyện Cái Thông về Phương Sóc Thành.

Họ di chuyển nhanh chóng và thu hút sự chú ý của một số sơn tặc và đạo tặc.

Thường thường, mỗi đoạn đường đều có một nhóm sơn tặc cố gắng cướp hàng.

Tuy nhiên, khi Tả Nhạc báo danh tiếng, những sơn tặc này đều tránh ra để cho họ đi qua mà không gặp trở ngại.

Gần đây, một băng đảng mới đã nổi tiếng, tên là Phi Long Bang, với bang chủ là một võ sư ngưng kình kiêu ngạo và cứng đầu.

Hắn khinh thường Tả Nhạc, một võ sư đã gần sáu mươi tuổi, coi hắn là không đáng kể và muốn lấy Tả Nhạc ra để tăng uy danh.

Nhưng kết quả là bị Tả Nhạc cưỡi Vân Báo Mã lao vào, sử dụng tốc độ của Vân Báo Mã và kỹ năng mạnh mẽ để đánh hạ bang chủ Phi Long Bang.

Bang chủ này lăn đùng xuống đất, những thành viên khác của bang thấy cảnh này thì đều sợ hãi và chạy tán loạn.

Tả Nhạc không ngừng di chuyển tiến về phía trước, liên tiếp chém giết mấy tên võ sư ngưng kình.

Sau đó, họ không gặp rức rối gì nữa, và đến buổi tối khi giờ Tuất đến, ba người đã đưa một xe Huyền Hàn Thiết Kê cùng mười quả trứng Huyền Hàn Thiết Kê an toàn về đến Thủy Nguyệt Sơn Trang.

Tả Nhạc che lấp chúng bằng vải vóc, nhìn vào những lồng sắt nhốt Huyền Hàn Thiết Kê được bao bọc chắc chắn không thể động đậy, cảm giác như đang nằm mơ.

Trước đây, khi còn trẻ, hắn đã từng trải qua những cuộc săn bắn mạo hiểm tại Ô Dương sơn mạch, và mất nhiều thời gian, thậm chí một năm rưỡi để bắt giết một con dị thú nhất phẩm.

Thời điểm đó, hắn có thể bắt giết một số loại dị thú như mãnh hổ cỡ lớn, coi đó là vận may không tồi.

Nhưng ngày hôm nay, ba người chỉ ra ngoài một ngày, từ khi mặt trời mọc đến khi lặn, và trong vòng một ngày duy nhất, họ đã thu hoạch trọn vẹn hai mươi lăm con Huyền Hàn Thiết Kê cùng mười quả trứng Thiết Kê.

Điều này thực sự là một kỳ tích đáng kinh ngạc.

Trước đó, Tả Nhạc thậm chí không dám nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ dễ như thế!

- Tả võ sư, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, xin từ biệt!

Thời khắc Tả Nhạc đang có chút xuất thần, Tiêu Thiến ôm quyền ủi ủi và nói.

- Đa tạ Thanh Trúc cô nương đã giúp đỡ, ta biết ngươi vẫn còn một chút không tiện, đương nhiên sẽ không giữ lại ngươi. Vậy Huyền Hàn Thiết Kê này, ngươi có muốn giữ lại vài con không?

Tả Nhạc hỏi.

Những con Huyền Hàn Thiết Kê hoang dã mà bình thường ai cũng thèm muốn, bây giờ Tả Nhạc lại đưa ra tặng cho Tiêu Thiến , coi như Bàng Kỳ Vi quý là quận trưởng, cũng không thể dễ dàng nói ra miệng.

Nhưng Tả Nhạc lại có thể làm được!

- Đa tạ thành ý của Tả võ sư, Thủy Nguyệt Sơn Trang đang trong thời điểm cầ phát triển, những thứ này ngươi cứ giữ lại mà dùng.

Tiêu Thiến lần nữa khom lưng và nói.

- Nếu Thanh Trúc cô nương đã nói vậ, ta cũng không khách khí, Tử Lăng, mau tiễn Thanh Trúc cô nương về nhà.

Tả Nhạc nói.

- Đượci, Tả sư.

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó nắm lấy Vân Báo Mã, cùng Tiêu Thiến một đường băng qua An Hà Thôn.

- Thiệu Nga cô nương tại nhà ngươi vẫn khỏe chứ?

Đi trong sự yên tĩnh của An Hà Thôn, Tiêu Thiến đột nhiên hỏi.

- Khỏe!

Tần Tử Lăng trả lời.

- Khỏe, thật sự khỏe?

Tiêu Thiến tiếp tục hỏi.

- Ta hóa trang cho nàng thành một nữ phụ xấu xí, vậy thì nàng không có cơ hội để mê hoặc nam nhân nữa!

Tần Tử Lăng trả lời.

- Người ta hỏi cũng không phải điều đó, ta chỉ quan tâm đến nàng, dù sao nàng cũng thật đáng thương. Muốn biết nàng sống ở chỗ của ngươi có tốt hay không.

Tiêu Thiến nói.

- Ta hiểu rồi, vừa rồi ta cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.

Tần Tử Lăng nói thuận miệng.

- Xì!

Tiêu Thiến thấy Tần Tử Lăng giả bộ nghiêm trang nhưng lại hồ đồ đùa cợt, trong đêm tối không nhịn được mà nở nụ cười.

Tần Tử Lăng cũng cười lên.

Hắn thực sự thích khi nữ nhân ghen tức vì hắn, như vậy nói rõ một điều, hắn luôn có vốn liếng để ăn bám!

Đời trước, hắn không có sự lo lắng này, vì khi còn trẻ, hắn đã trải qua nhiều khó khăn.

Đời này, nếu không phải thế giới này đang rối loạn, hắn muốn nói với Tiêu Thiến rằng cảm thấy mệt mỏi, không muốn phấn đấu thêm nữa!

Tần Tử Lăng đưa Tiêu Thiến đến cửa An Hà Thôn, sau đó liền quay lại Thủy Nguyệt sơn trang.

Trong Thủy Nguyệt sơn trang, Tả Nhạc và Trịnh Tinh Hán đang vây quanh một xe vận tải chứa trọn hai mươi lăm con Huyền Hàn Thiết Kê hoang dã.

Cả hai đều háo hức, như chờ đợi chuẩn bị khui quà.

- Tử Lăng, chúng ta thật may mắn! Có tới hai mươi lăm con Huyền Hàn Thiết Kê hoang dã!

Trịnh Tinh Hán không kìm được cảm xúc, nắm chặt tay Tần Tử Lăng và thanh âm của hắn run rẩy, gương mặt đỏ bừng.

- Sư huynh, ngươi cũng sắp kết hôn rồi, cần phải giữ bình tĩnh mới được đấy!

Tần Tử Lăng nói.

Trịnh Tinh Hán nghe vậy hơi sững sờ, sau đó tức giận đẩy hắn một cái, nói:

- Ta đã nói với ngươi, đừng bàn tới việc kết hôn.

- Ngươi kết hôn không cần sính lễ sao? Đưa một con Huyền Hàn Thiết Kê cho Mục Huyên sư tỷ làm sính lễ, ngươi nghĩ sao về điều đó?

Tần Tử Lăng cười hỏi.

- Tử Lăng, đừng nói như vậy. Đây chính là Huyền Hàn Thiết Kê hoang dã, ở Phương Sóc Thành không phải ai cũng có khả năng mua được chúng.

Trịnh Tinh Hán nghe vậy giật mình.

- Ta không đùa đâu, những tài nguyên này trước đây như trong thời bình, chắc chắn không thể dễ dàng có được. Nhưng thế đạo đang dần loạn, chúng ta phải nhanh chóng đạt được thực lực mạnh mẽ hơn, những tài nguyên này sẽ không còn đủ để đáp ứng nhu cầu. Chúng ta phải nhanh chóng biến đổi và kiểm soát thế lực của chúng ta.

- Gia cảnh Mục sư tỷ không được tốt, nhưng trong hai năm đã đột phá từ cảnh giới da trâu lên sắt đá, rõ ràng có căn cốt, thiên phú và ngộ tính không tệ. Nhưng điều quan trọng nhất là, Mục sư tỷ là người tốt, là người chúng ta có thể tín nhiệm.

- Ta và Tả sư đã thương lượng qua, quyết định thu nhận đồ đệ và tài bồi dưỡng các đối tượng dựa trên đức hạnh, trọng nhân phẩm và sau đó là thiên phú.

- Rút kinh nghiệm từ Nam Cung Việt, chúng tuyệt đối sẽ không để tình huống như vậy xảy ra lần nữa.

- Vậy nên, Mục sư tỷ cũng sẽ là một trong những đối tượng được Tả sư quan tâm, còn ngươi chỉ việc mang một con Huyền Hàn Thiết Kê đi làm lễ cưới, đó sẽ là cách để nàng tiến bộ nhanh hơn. Còn phần tiến bộ khác, ta sẽ ủy thác Tả sư và ngươi xử lý, ta sẽ không can thiệp.

Tần Tử Lăng nói với vẻ mặt quyết đoán.

Trịnh Tinh Hán sau khi nghe xong, miệng đều khép lại không nổi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)