Hợp Đạo

Chương 195: Đại tài phú

Chương Trước Chương Tiếp

Tả Nhạc phát hiện rằng chỗ đám Huyền Hàn Thiết Kê đang ở là một nơi tràn ngập chướng khí ở ngoại vi Ô Dương Sơn.

Loại nơi này thường không có những mãnh thú nguy hiểm dừng lại hoạt động.

Thường thường, nơi này có nhiều độc trùng độc xà.

Hơn nữa, vị trí này đã coi như là tương đối sâu vào ngoại vi Ô Dương Sơn, cho nên, nếu người bình thường tình cờ đi qua đây cũng sẽ không có hứng thú bước vào.

Bốn năm trước, Tả Nhạc tình cờ đi qua nơi này.

Ban đầu, hắn không hứng thú bước vào, nhưng khi khóe mắt liếc qua, hắn thấy một mảnh chướng khí mây mù trong đó có hình ảnh của Huyền Hàn Thiết Kê lóe lên.

Lúc đó, hắn mới cẩn thận từng bước đi vào tìm hiểu.

Cuối cùng, Tả Nhạc phát hiện một mảnh chướng khí mây mù dẫn tới một sơn cốc chỉ có một lối vào mà không có lối ra. Trong sơn cốc, có cây xanh um và một cái hồ nhỏ, bên hồ có cỏ xanh um tùm và đám Huyền Hàn Thiết Kê sinh sống.

Tả Nhạc đưa Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến đến chỗ sơn cốc.

Hắn nhanh chóng kiểm tra kỹ một lúc và phát hiện một số dấu vết hoạt động của Huyền Hàn Thiết Kê.

Mặt hắn rạng rỡ vui mừng và nói:

- Thật tốt quá, đám Huyền Hàn Thiết Kê vẫn còn ở lại nơi này.

- Tốt quá! Vậy Tả sư canh giữ ở cửa cốc đi, phòng ngừa Huyền Hàn Thiết Kê trốn ra, ta và Thanh Trúc vào sơn cốc bắt chúng.

Tần Tử Lăng xác nhận kế hoạch và ngay lập tức đưa ra quyết định.

Thanh Trúc là tên giả mà Tiêu Thiết dùng, là một cách chơi chữ từ chữ “Thiến”.

Tả Nhạc cũng đồng ý với ý kiến này và nói:

- Hay là để ta và Thanh Trúc cô nương đi vào, ngươi ở cửa cốc canh gác?

Tả Nhạc do dự một chút, đề nghị nói.

- Yên tâm đi Tả sư, có Thanh Trúc ở đây, ta không có việc gì đâu, hơn nữa ta và nàng từng liên thủ qua, phối hợp rát ăn ý.

Tần Tử nói.

Tả Nhạc thấy Tần Tử Lăng nói như thế, ngược lại không nói tiếp nữa, lập tức gật đầu nói:

- Vậy các ngươi cẩn thận một chút, có tình huống không ổn thì phát tín hiệu ra ngoài.

Sau khi bàn bạc xong, Tả Nhạc ở ngoài cửa cốc phòng thủ, còn Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến đi vào sơn cốc chuẩn bị chiến đấu với đám Huyền Hàn Thiết Kê.

- Ngươi nhìn đó, ở nơi này!

Rất nhanh, Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến xuất hiện gần Tả Nhạc, trỏ tay về phía hồ nhỏ.

Hai người đứng trên một gốc cây cao lớn, từ đó nhìn xuống, liền thấy đám Huyền Hàn Thiết Kê tụ tập lại với nhau, đang lục lọi một bãi cỏ xanh, bọn chúng đang kiếm ăn…

Huyền Hàn Thiết Kê có thân thể lớn như thiên nga, cánh chim trong ánh mặt trời tỏa ra ánh kim loại sáng bóng.

Mỗi lần chúng đào bới trên mặt đất, như cày qua đồng cỏ, nhấc lên những mảng đất đầy bùn lên cao.

Sau đó, chúng lại dùng thiết trảo bắt từng con thằn lằn, dài khoảng một thước, có bảy màu sắc khác nhau, giống như những tiểu xà trùng.

- Không ngờ Huyền Hàn Thiết Kê lại ở chỗ này sinh sôi nảy nở, dưới đất chắc chắn có nhiều Thất Thải Địa Long. Nghe nói Huyền Hàn Thiết Kê thích ăn thịt Địa Long.

Tiêu Thiến hài lòng nói.

- Thì ra là vậy.

Tần Tử Lăng gật đầu và rồi chỉ tay đến những con Huyền Hàn Thiết Kê đang tụ tập lại.

Mặt lộ vẻ vui mừng, hắn nói:

- Tổng cộng có hai mươi con Huyền Hàn Thiết Kê thành niên và năm con gà con, đây thật sự là một khoản đại thu hoạch!

- Đúng vậy, có nhiều dị thú nhất phẩm như vậy, chắc chắn Bàng gia sẽ đứng ngồi không yên!

Tiêu Thiến hân hoan nói.

- Nhưng chúng nó đều tụ tập ở mảnh đất này, lại tụ năm tụ ba, ngươi có thể sử dụng Thủy Mộc Mật Võng để bắt, nhưng những con không nằm trong phạm vi của Mật Võng sẽ chạy tứ tán, như vậy sẽ có chút khó khăn để bắt lại!

Tần Tử Lăng cầu kỳ nhăn mày nói.

- Đừng lo, Huyền Hàn Thiết Kê trời sinh hiếu chiến hung hãn, chúng nó không dễ bị hoảng sợ mà chạy tứ tán đâu. Thủy Mộc Mật Võng của ta kết hợp với phòng bị của đại ca ngươi, chúng nó mơ cũng không dám chạy trốn!

Tiêu Thiến tự tin nói.

- Haha, Thiến nhi nhà chúng ta đúng là biết nhiều thứ!

Tần Tử Lăng vui vẻ cười, miệng không ngừng mỉm cười.

Dưới chiếc áo choàng, Tiêu Thiến đôi má hơi đỏ, đôi mắt xinh đẹp liếc Tần Tử Lăng một cái, nói:

- Đại ca chỉ biết chọc ta!

Nhưng trong lòng Tiêu Thiến lại thật lòng hưởng thụ, một chút cảm giác xấu hổ khi bị đùa giỡn cũng không có.

- Đại ca ta là nói nghiêm túc!

Tần Tử Lăng vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa thấy qua một nữ tử ưu tú như ngươi, có trí, có mỹ, có thực lực, còn có đức!

- Đại ca, ngươi có thể đừng nói thẳng như vậy được không, nghe cứ là lạ.

Tiêu Thiến vậy thì hưởng thụ, nhưng lại cảm thấy có chút không tự nhiên, trong lòng thần nghĩ, nào có người khen trước mặt người khác như vậy.

Tần Tử Lăng nghe vậy cười cười, đôi mắt sáng lên, nói:

- Có không? Ta là người thành thật, nói lời nói thích thật thà, không thích vòng vo tam quốc.

Tần Tử Lăng tiếp tục vẻ mặt chính sắc nói.

Tiêu Thiến, dưới áo choàng, nghe vậy chỉ có thể há miệng mỉm cười, nhìn Tần Tử Lăng một cái không nói gì.

Đầu năm nay, còn có ai giống như đại ca của nàng không? Dạng này không biết xấu hổ sao? Một người khiêm tốn ẩn nhẫn, trong tối giết người, người tính toán, liều mạng đối mặt với khó khăn, vậy mà hắn lại nói mình là người thành thật, nói lời thích thật thà, không thích vòng vo tam quốc?

- Đại ca, chúng ta bây giờ sẽ hành động a!

Rất nhanh, Tiêu Thiến vẫn quyết định đổi chủ đề, chuyển sang việc quan trọng.

- Tốt, bất quá ta vừa rồi là nói nghiêm túc, ngươi phải tin tưởng ta!

Tần Tử Lăng tiếp tục nói.

- Đại ca, ta tất nhiên tin tưởng ngươi!

- Ngươi tin tưởng ta cái gì?

- Ta... Ta tin tưởng ngươi là người thành thật, nói lời nói ưa thích trắng ra, không thích quanh co lòng vòng!

Tiêu Thiến rất bất đắc dĩ trả lời.

- Thiến nhi, ngươi vẫn rất có ánh mắt!

Tần Tử Lăng nói.

- Đại ca, Tả sư còn tại cửa cốc chờ đấy!

- Được rồi, hành động!

Trong lúc nói chuyện, hai người lặng lẽ lẻn vào gần hồ đối diện.

Tiêu Thiến, là cao thủ hóa kình đỉnh phong, khí tức vừa thu liễm lại, rất là mịt mờ, còn Tần Tử Lăng, bởi vì ngày đêm rèn luyện với Đồng Thi, huyết khí trong cơ thể vốn là như chết không hề dao động, lại tăng thêm thần niệm ý thức cường đại, hơi chút lại vừa thu liễm, so với Tiêu Thiến còn muốn mịt mờ, khó có thể phát hiện.

Rất nhanh, hai người lặng yên tiến tới gần một đám Huyền Hàn Thiết Kê.

Kình lực của Tiêu Thiến đột nhiên bạo phát, một cái lưới hư ảo màu nước xòe ra phủ lên đám Huyền Hàn Thiết Kê.

Lục sắc hư võng bao phủ tầm hai ba chục thước vuông, trừ một con Huyền Hàn Thiết Kê lọt lưới, bốn con khác toàn bộ sa lưới.

Bốn con Huyền Hàn Thiết Kê cảm nhận được nguy cấp, lập tức khanh khách kêu lên, một đôi cánh mở, lông vũ tựa như từng cây một lưỡi dao cắt vào Thủy Mộc Mật Võng.

Bất quá rút dao chém nước, càng cắt nước càng chảy!

Sợi lưới mới vừa bị cắt mở, liền khôi phục.

Thủy Mộc Mật Võng không ngừng co rút lại.

Gần như cùng lúc đó, Tần Tử Lăng đã như là như đạn pháo phóng lên cao, người lao lên trên không trung đã nắm chặt thiết quyền, đối với con Huyền Hàn Thiết Kê lọt lưới trực tiếp đập xuống.

Đang!

Một thanh âm vang lên, thiết quyền nện ở trên thân Huyền Hàn Thiết Kê, vậy mà phát sinh thanh âm kim thiết giao kích, văng ra một vài tia lửa.

Huyền Hàn Thiết Kê chịu một quyền của Tần Tử Lăng, liền ngã xuống đất, hai trảo đạp một cái, đánh rắm.

- A, lực đạo quá mạnh rồi!

Tần Tử Lăng có chút tiếc nuối nói.

Tiêu Thiến gặp Tần Tử Lăng một quyền liền đánh chết một con Huyền Hàn Thiết Kê, trái tim nhỏ đều đã run một cái.

Thực lực của nàng bây giờ, mặc dù cũng có thể một quyền đấm chết Huyền Hàn Thiết Kê, nhưng đó là cần phủ lên kình lực, mà Tần Tử Lăng chỉ cần dùng sức mạnh thuần khiết mà đấm.

Tiêu Thiến rất khó tưởng tượng, một khi Tần đại ca của nàng ngưng luyện ra kình lực, hai lực hợp nhất, cảnh giới võ sư ai có thể chống đỡ được một quyền của hắn?

Tiêu Thiến nhanh chóng thu hẹp Thủy Mộc Mật Võng, sau đó đánh bất tỉnh bốn con Huyền Hàn Thiết Kê.

Những con Huyền Hàn Thiết Kê khác, thật như Tiêu Thiến nói, không hề hoảng sợ mà chạy trốn.

Thay vì chạy tứ tán, chúng chỉ mở cánh và lao tới giết.

Một đám Huyền Hàn Thiết Kê xông lên giết, đối với Tả Nhạc bốn năm trước đó, chúng thật sự là một nỗi ám ảnh kinh hoàng, khiến hắn không dám săn đuổi, nhưng đối với Tiêu Thiến và Tần Tử Lăng, đây chỉ là một phi vụ nằm trong túi.

Hai người liên thủ, chỉ trong hai ba lần đã giải quyết được toàn bộ đám Huyền Hàn Thiết Kê.

Năm con gà con đã bị bắt sống, và hai mươi con thành niên Huyền Hàn Thiết Kê cũng chỉ còn lại mười lăm con sau khi bị đánh bất tỉnh.

Tiếp đó, Tiêu Thiến dùng ô tia để buộc chặt các con Huyền Hàn Thiết Kê, hai cánh và mỏ gà của chúng được quấn quanh chặt chẽ và bảo đảm chắc chắn.

Ô tia là một loại tơ dơ Ô Tàm nhả ra, mềm dai như tơ thép, mềm nhẹ như sợi bông, rất là trân quý.

Tiếp đó, hai người tìm thăm sơn cốc và tình cờ không gặp thêm Huyền Hàn Thiết Kê nào nữa, nhưng lại phát hiện mười quả trứng của chúng.

- Tuyệt vời, tuyệt vời, trúng mùa lớn rồi!

Tần Tử Lăng và Tiêu Thiến mỗi người đều cầm theo hơn mười con Huyền Hàn Thiết Kê, và trong túi tiền của họ còn có mười quả trứng khác.

Nhớ lại số lượng lớn Huyền Hàn Thiết Kê hoang dã, Tần Tử Lăng hiểu rằng thế lực của Tả Nhạc sẽ nhanh chóng tăng lên đáng kể.

Còn bên kia, Lưu Tiểu Cường cũng nhanh chóng tiến bộ đến cảnh giới da trâu, điều này khiến Tần Tử Lăng rất hài lòng và hứng thú.

- Đúng, trúng mùa lớn! Hiệu quả của một con dị thú hoang dã bổ dưỡng đủ sánh ngang với bốn, năm con dị thú được nuôi dưỡng. Bây giờ chúng ta đã thu hoạch được nhiều Huyền Hàn Thiết Kê như vậy, và lại có sự hướng dẫn từ Tả sư, Hàn Thiết Chưởng Viện và Thủy Nguyệt sơn trang bên kia sẽ sớm có nhiều võ sư mới sinh ra.

Tiêu Thiến vui mừng nói.

Dù thân của nàng hiện tại ở trong Tiêu gia, nhưng tâm hồn và lòng trung thành vẫn ở bên Tần Tử Lăng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)