Hợp Đạo

Chương 193: Bái sư

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiêu huynh, Tiêu Thiến cô nương thật là đại gia quang lâm, khôngkịp tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ!

Tả Nhạc từ xa nhìn thấy Tiêu Văn Thần, phụ thân của Tiêu Thiến, vội vã đi nhanh nghênh đón, mặt tươi cười và khom lưng chào hỏi.

- Ha ha, Tả huynh nói như vậy thì thật là khách khí! Chúng ta là hàng xóm cách vách, về sau chắc chắn phải thường xuyên qua lại nhau.

Tiêu Văn Thần cười khom lưng và nói.

Sau khi Tiêu gia đoạt Từ Gia Bảo, dưới sự dự liệu của mọi người, Tiêu Văn Thần được đề cử làm bảo chủ của Tiêu gia Bảo, nhưng vì không đủ nhân lực, nhiều người trong Tiêu gia phải chuyển đến đây, trong đó có cả Tiêu Văn Lang, là con trai thứ hai của Tiêu gia, và Tiêu Văn Thần, là con trai út nhất của Tiêu gia.

Cùng di chuyển vào Từ Gia Bảo còn có Tiêu Chính An, một thành viên cao cấp của Tiêu gia, cùng với một số thành viên khác trong họ.

Tuy nhiên, Tiêu Chính An cũng không quá quan tâm đến những sự kiện xảy ra bên trong bảo, hắn tập trung chủ yếu vào việc làm võ sư hóa kình tọa trấn nơi đây.

- Ha ha, Tiêu huynh nói phải.

Tả Nhạc cười đáp lại.

Tả Nhạc nói xong, tiếp theo là Lữ Kiến Thương tỏ vẻ tự nhiên tiến lên chào hỏi, sau đó là Lữ Thái Cường và Tần Tử Lăng.

Ban đầu, Tiêu Thiến có vị trí trong không thua gì với trưởng tử của Tiêu gia. Tuy nhiên, sau khi mất đi kình lực, địa vị của nàng giảm sút so với trước đó.

Dù vậy, Tiêu Thiến vẫn nắm trong tay không ít tài sản và có nhiều thành tựu.

Thời gian trước, Hạ Nghiên là tỳ nữ thiếp thân của nàng còn trở thành võ sư kình lực, vì vậy vị trí của Tiên Thiến cũng không thua kém ai, kể cả Lữ Thái Cường, đệ tử đời thứ ba của Hàn Thiết Chưởng Viện, cũng không thể sánh bằng nàng.

Ngay cả Lữ Kiến Thương gặp nàng cũng không dám đối xử như vãn bối.

Do đó, lý ra Tiêu Thiến nên đi cùng với Tả Nhạc, nhưng mà ngoài dự liệu nàng cố ý đi cùng với Lữ Thái Cường và Tần Tử Lăng.

Nhìn thấy Tiêu Thiến cố ý đi cùng với mình, trong lòng Lữ Thái Cường cảm thấy hồi hộp và vui sướng, khuôn mặt hắn đỏ bừng lên vì hạnh phúc.

Có lẽ Lữ gia đang gặp thời! Đầu tiên, Tả sư và Trịnh sư huynh đồng loạt đột phá, sau đó, Tiêu Thiến, một mỹ nhân tuyệt sắc, lại cố ý lựa chọn đi cùng với Lữ Thái Cường, tức là hắn cũng nhận được một phần quan tâm từ nàng.

Tần Tử Lăng nhìn ngang qua Lữ Thái Cường và trong lòng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Từ xưa, đa tình không dư hận, tình yêu này kéo dài vô tận!

Tiêu Thiến dĩ nhiên không phải đến đây vì Lữ Thái Cường hay Tả Nhạc, mà mục đích thật sự là nhằm vào thân phận sư phụ của Tần Tử Lăng.

Làm như vậy để có chút quan hệ trước, về sau mới thuận tiện lui với, cũng thuận tiện xuất thủ, không đến mức quá đột ngột.

Tuy nhiên, Tiêu Thiến không ngờ rằng hôm nay Tần Tử Lăng cũng vừa đến đây, điều này khiến nàng phải tạm thời thay đổi ý định và cố ý đi chậm lại vài bước để không gây ra sự chú ý.

- Ngưỡng mộ Tần huynh đã lâu!

Tiêu Thiến vừa đi, chủ động nói với Tần Tử Lăng.

- Tần mỗ chỉ là một tiểu nhân vật, làm sao dám nhận lời khen của Tiêu Thiến cô nương? Không dám nhận, không chấp nhận!

Tần Tử Lăng nghe vậy, vội vàng giả trang một bộ dáng vẻ thụ sủng nhược kinh.

Tiêu Thiến nhìn Tần Tử Lăng giả trang thành vẻ thụ sủng nhược, gần như không kìm được cười.

Cuối cùng, nàng nhớ đến Lữ Thái Cường đang ở bên cạnh và Tả Nhạc cùng đám người đang ở phía trước, nên nàng kiềm chế được cảm xúc, mạnh mẽ nén nỗi ngỡ ngàng và nói:

- Ta thật lòng kính trọng hạng người trọng nghĩa như ngươi. Ta đã từng nghe đồng môn kể về cách Tần huynh cứu giúp một vị bằng hữu, từ đó đã sinh ra lòng kính trọng và mong muốn gặp gỡ. Ta không ngờ rằng hôm nay lại có cơ hội gặp ngươi. Tần huynh thật sự không làm ta thất vọng, cử chỉ văn nhã, một thân hạo nhiên chính khí, thật đáng quý!

Đậu móa, Lữu Thái Cường tròng mắt, thầm chửi thề, nếu biết việc cứu giúp huynh đệ đồng môn có thể ghi được điểm với nữ thần, thì chắc chắn hắn sẽ tự mình dùng mọi cách để cứu Lưu Tiểu Cường.

Dù sao cũng chỉ thêm một miệng ăn, hắn là con cháu của Lữ gia, chẳng lẽ chút tiền lo cho hắn cũng không có sao?

- Chúng ta đều là đồng môn, đương nhiên phải nghĩa bất dung từ. Nhưng ta chỉ là một người bình thường, không bằng Tiêu Thiến cô nương ngươi, đối diện với sinh tử, vẫn không hoảng sợ chút nào, trọng tình trọng nghĩa đánh một trận với hung đồ của ma giáo!

Tần Tử Lăng nhìn Tiêu Thiến với vẻ mặt nghiêm nghị, không còn cách nào khác ngoài việc phối hợp biểu diễn.

- Đều là chuyện đã qua, không cần nhắc lại.

Tiêu Thiến khiêm tốn lắc đầu, sau đó nhanh chóng chuyển trọng tâm của cuộc trò chuyện và hỏi:

- Ta thấy Tần huynh có vẻ nho nhã và lịch sự, liệu có từng học qua văn chương chưa?

- Ta đã từng đọc qua một ít kinh văn khi còn nhỏ.

Tần Tử Lăng thành thật nói.

Tiêu Thiến nghe vậy, đôi mắt rực rỡ sáng, và cả hai cùng nhau thảo luận về thi từ văn phú, trò chuyện dần trở nên “ăn ý“.

Bên cạnh, Lữ Thái Cường nhìn nữ thần và Tần Tử Lăng càng trò chuyện càng thấy ăn ý, mấy lần muốn nói một vài điều nhưng lại nén trong lòng, không tìm thấy lời nào phù hợp.

Tâm trạng của hắn như kiến bò trên chảo nóng, nhưng may mắn là Tần Tử Lăng cuối cùng cũng chú ý tới cảm thụ của hắn và thỉnh thoảng tự mình đưa đề tài vào để hắn tham gia.

Tiêu Thiến nhìn vẻ mặt của Tần Tử Lăng, cũng tự nhiên đưa mắt cùng Lữ Thái Cường chào hỏi và tình tứ phiếm một vài câu, khiến hắn trở nên hứng thú và nói những điều không mạch lạc.

Khi tới chủ trạch phòng chính, họ ngồi xuống, Lữ Kiến Thương ngồi trên vị trí cao hơn so với Tiêu Văn Thần vì hắn lớn tuổi hơn.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Văn Thần lại cố ý nhìn nhiều lần vào Tần Tử Lăng.

Người khác có thể không biết về thực lực và tính cách của Tiêu Thiến, nhưng hắn làm cha của nàng và cũng biết được một hai điều.

Nữ nhi dành một phần quan tâm đối với Tần Tử Lăng, vậy nên hắn là phụ thân cũng phải xem xét kỹ lại thanh niên này.

Tuy nhiên, khi Tiêu Văn Thần cảm nhận được khí huyết trên người Tần Tử Lăng rất yếu ớt và mịt mờ, dựa vào sức mạnh của võ sư, hắn nhận ra rằng thực lực của Tần Tử Lăng khá bình thường.

Không chỉ chưa ngưng luyện kình lực, việc tu luyện tới cấp độ sắt đá trong đời này cũng khó có thể thực hiện.

Vì vậy, hắn không còn quan tâm nữa.

Rất có thể là Tiêu Văn Thần sẽ không ưng ý nếu nữ nhi của mình thích một người như Tần Tử Lăng.

Trong khi Tiêu Văn Thần lén lút quan sát Tần Tử Lăng vài lần, Tả Nhạc cũng không thể không nhìn nhiều lần vào Tiêu Thiến.

Trong lòng, Tả Nhạc nghĩ:

- Thật không ngờ người ta đều đồn Tiêu Thiến lợi hại, dù chỉ có thể tu luyện tới tầng kình lực, nhưng vẫn có thể tận hưởng cuộc sống xa hoa và có danh tiếng cao trong dòng dõi thế gia. Nếu nàng có thể đối với Tần Tử Lăng vài phần kính trọng như thế này, thì không có con em thế gia nào có thể sánh được.

Lữ Kiến Thương và Tiêu Văn Thần đã đến đây, đơn giản chỉ để mừng lễ cho Tả Nhạc đã đột phá.

Ba người ngồi ở giữa đường, cùng nhau nói đùa và thưởng thức trà bánh, không khí vui vẻ và hòa hợp.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Thiến nắm lấy cơ hội để trò chuyện với Tả Nhạc, hy vọng có thể hợp tác và tạo ra một mối quan hệ tốt, để sau này có thể sau này còn hỗ trợ lẫn nhau.

Sau một hồi nói chuyện, người của Lữ gia và Tiêu gia cũng ra về, chỉ còn lại một mình Tả Nhạc và Tần Tử Lăng ở đây.

- Tử Lăng ca ca!

Tần Tử Lăng vừa rời khỏi chủ trạch nội viện, Tả Thông đã đến chạy tới với vẻ mặt hào hứng, tràn đầy kích động.

Nhìn thấy Tả Thông chạy tới, Tần Tử Lăng cảm thấy ấm áp trong lòng.

Khi Tả Thông chạy đến trước mặt, Tần Tử Lăng nhanh chóng đưa ra hai tay và đón hắn lên, Tả Thông liền bật cười hạnh phúc.

- Tử Lăng, Thông nhi cảm thấy dường như chỉ có duyên với ngươi, lần gặp ngươi, hắn đều rất kích động và cao hứng.

Tả Nhạc châm chọc nói.

- Có thể là vì giống nhau quá đấy! Bình thường ngươi luôn giữ bộ mặt nghiêm túc, Thông nhi mới không dám lại gần ngươi!

Một người khác sau đó tiến tới, mặc áo lục nhạt, khoảng ba mươi bảy hoặc ba mươi tám tuổi, diện mạo chững chạc, với vẻ ưu nhã.

Nàng trông giống như đến từ gia đình quý tộc, bộ dạng như một nữ tử xuất thân từ gia đình hào môn.

Mặt nàng tỏ ra chút oán trách khi nói chuyện với Tả Nhạc.

Nàng chính là thê tử của Tả Nhạc, Hứa Cảnh Phương.

Tả Nhạc trầm mê võ đạo, hạn chế tiếp xúc nữ nhân, nhưng gặp phải nữ nhân tri thức hiểu lễ nghĩa như Hứa thị, cho nên mới cưới nàng, về sau cũng không có thêm thê thiếp nào nữa.

- Gặp qua sư nương!

Tần Tử Lăng chào hỏi khi gặp Hứa Cảnh Phương, vội vàng để Tả Thông xuống và khom lưng chào.

Hứa Cảnh Phương nhẹ nhàng cười, nhưng vẫn mang một chút nghiêm túc, nói:

- Chuyện của ngươi, Tả Nhạc đã nói với ta, lúc không có người ngoài, cũng không cần hành lễ như vậy.

- Nghươi là trưởng bối, không quản có người ngoài hay không, chỉ cần không phải công sự, lễ phép đều phải có.

Nghe những lời này từ Hứa thị, Tần Tử Lăng cũng không cảm thấy bất ngờ gì hơn.

Hứa thị là thê tử của Tả Nhạc và cũng là mẹ của Tả Thông.

Tần Tử Lăng tiếp theo muốn truyền thụ cho Tả Thông pháp môn luyện khí, việc này không thể không nói cho nàng biết.

Hứa thị nghe điều này, môi cứ giật giật. Muốn lịch sự nói vài câu, Tả Nhạc đã cười và nói:

- Được rồi, Cảnh Phương, Tử Lăng là người như vậy đấy, bằng không với cái tuổi như ta, cũng không nguyện ý đi theo hắn.

- Cha, mẹ, các người đang nói gì thế?

Tả Thông giương đầu, đôi mắt đen lúng liếng không hiểu nhìn cha mẹ.

- Ngươi sẽ hiểu ngay thôi.

Tả Nhạc vuốt ve đầu con trai và nói:

- Cả hai ngươi đều đến phòng của ta.

- Tả Thông, ngươi quỳ xuống và dập đầu bái sư phụ của ngươi đi!

Khi bước vào phòng, Tả Nhạc chỉ vào Tần Tử Lăng, khuôn mặt nghiêm túc khiến Tả Thông thấy hồ đồ hơn.

- Tử Lăng ca ca sẽ trở thành sư phụ của ta sao?

Tả Thông ngạc nhiên hỏi.

- Tả sư, Tả Thông gọi ta là ca ca cũng tốt, ta cũng đang thiếu một tên đệ đệ.

Tần Tử Lăng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)