Hợp Đạo

Chương 191: Trục xuất khỏi sư môn

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù đệ tử có thực lực càng mạnh càng tốt, nhưng nếu quá mạnh đến mức không thể kiểm soát, việc làm sư phụ sẽ trở nên khó khăn đối với hắn.

- Tạm thời, chúng ta sẽ đưa Trịnh sư huynh trở về Thủy Nguyệt Sơn trang. Với sự hiện diện của Trịnh sư huynh, chúng ta có thể giữ vững tình hình bên ngoài, và trong tối có Thiệu Nga tọa trấn. Bên cạnh đó, Tiêu gia cũng không quá xa, cùng với sự hỗ trợ từ Phương Sóc Thành, chúng ta hoàn toàn có thể ứng phó với mọi tình huống khẩn cấp.

Tần Tử Lăng giải thích.

Tả Nhạc gật đầu đồng ý với kế hoạch của Tần Tử Lăng.

- Ừm, ngươi nói có đạo lý.

Tả Nhạc gật đầu, mặt mang vẻ hào hứng và kích động, tiếp tục nói:

- Hai ta tương đương như hai vị võ sư hóa kình, lại còn có thêm một vị thực lực có thể sánh ngang với đại võ sư luyện cốt.

Ba chúng ta hợp lực, có thể ngang với ba chục con Huyền Hàn Thiết Kê, cũng có hy vọng bắt được tất cả chúng! Hơn mười con Huyền Hàn Thiết Kê hoang dã, nghĩ lại đã đủ khiến ta hưng phấn.

Chỉ là hiện tại chưa biết chúng nó có di chuyển hay không, cũng không biết có ai khác đã phát hiện chúng chưa?

- Cái này chỉ có thể coi là vận may!

Tần Tử Lăng nói.

- Đúng rồi, nghĩa muội ngươi lúc ra tay, vậy phân chia lợi nhuận như thế nào?

Tả Nhạc hỏi.

- Không cần chia cho nàng, hiện tại nàng không cần những thứ đó.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Vậy có hợp không?

- Bằng vào quan hệ giữa ta và nàng, không có gì là không thích hợp.

Tần Tử Lăng đương nhiên trả lời.

Tả Nhạc sửng sờ một chút, sau đó nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, liếc mắt và gật đầu nói:

- Được rồi, ta hiểu rồi! Ngươi nghĩ lúc nào là thời điểm thích hợp để xuất phát?

- Nếu nghĩa muội của ta không kẹt chuyện gì, ta định hai ngày sau đi. Ngày mai ta sẽ truyền cho Tả Thông pháp môn luyện khí, ngươi hẳn cũng còn một vài việc cần xử lý.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Tốt!

Tả Nhạc gật đầu, lấy tư thế hoàn toàn tương tự như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Sau đó, hai người tiếp tục trao đổi về việc phát triển Thủy Nguyệt Sơn, bồi dưỡng môn hạ và các sự vụ khác, trong đó Bao Anh Tuấn là đối tượng được tập trung bồi dưỡng.

Tần Tử Lăng hy vọng Tả Nhạc có thể tự mình ra tay giúp đỡ rèn luyện hai cánh tay của Bao Anh Tuấn.

Mặc dù Hàn Thiết Chưởng thiên cương mãnh liệt, nhưng Tả Nhạc hiện tại là một võ sư hóa kình và đã có nhiều năm kinh nghiệm làm võ sư.

Trong việc khống chế kình lực sẽ tốt hơn nhiều, hơn nữa cả hai đều tu luyện Hàn Thiết Chưởng.

Chỉ cần Tả Nhạc tận lực và cẩn thận, việc rèn luyện hai cánh tay của Bao Anh Tuấn không phải là vấn đề lớn.

Nếu có một chút vấn đề, chỉ cần đầu tư lại một chút tài nguyên là có thể khôi phục.

- Bao Anh Tuấn này thật sự là người có đại phúc khí, bởi vì gặp người như ngươi, một vị sư huynh, đúng là may mắn lắm!

Tả Nhạc cảm thấy Tần Tử Lăng rất coi trọng Bao Anh Tuấn, tự mình nhờ vả Tả Nhạc, một võ sư hóa kình, giúp rèn luyện hai cánh tay cho Bao Anh Tuấn.

Tả Nhạc nhớ lại lúc Bao Anh Tuấn vừa vào Hàn Thiết Chưởng Viện, dáng vẻ khúm núm và không khỏi cảm kích về sự tiến bộ của hắn.

Tần Tử Lăng cười và tiếp tục trò chuyện với Tả Nhạc về một số chủ đề khác, cho đến khi đến giờ tuất mạt, mới rời khỏi Thủy Nguyệt Sơn Trang.

Ngày hôm sau, sau một thời gian tu hành trong nhà, khi mặt trời đã lên cao, Tần Tử Lăng từ từ hướng về Thủy Nguyệt Sơn Trang.

Khi hắn đến gần, Tần Tử Lăng nhận ra rằng phía sau có một chiếc xe ngựa đang trực tiếp tiến tới hướng hắn.

Hắn ngay lập tức nhường đường để cho xe đi qua.

Nhưng chiếc xe ngựa lại dừng lại ngay trước Tần Tử Lăng, màn xe được cuốn lên, tiết lộ Lữ Thái Cường đang ở trong.

- Tử Lăng, đi thăm Tả sư ở bên kia à?

Lữ Thái Cường cười vui mà hỏi, vẻ mặt hồng hào.

- Đúng vậy Lữ sư huynh. Tả sư vừa mới chuyển nhà đến Thủy Nguyệt Sơn Trang, ta đến xem có gì cần giúp đỡ?

Tần Tử Lăng mỉm cười trả lời.

- Cũng tốt, nhà ngươi cũng ở An Hà Thôn, cũng tiện việc học hỏi từ Tả sư.

Lữ Thái Cường nói.

- Ha ha, nếu Lữ sư huynh muốn, ta cũng có thể đưa ngươi đến An Hà Thôn. Nhưng chỉ sợ là ở nơi thôn quê như vậy, Lữ sư huynh có thể không quen với cuộc sống bình dị ở đó.

Tần Tử Lăng cười nói.

- Ha ha, sư đệ nói đùa, ta đi đến chỗ Tả sư trước, ngươi cứ thông thả mà đi.

Lữ Thái Cường có vẻ hào hoa, nhận lời khen ngợi từ Tần Tử Lăng, làm cho mặt mũi hắn thêm hồng hào.

Sau đó, hai người lúc lắc tay nhau, rồi buông xuống rèm cuốn xe ngựa.

- Trọng tâm của ngươi cần phải đặt ở Tả Nhạc và Trịnh Tinh Hán, còn quan hệ với võ đồ bần hàn là không cần thiết.

Lữ Thái Cường thả xuống rèm cuốn, sau đó một người ngồi đối diện hắn và nhắm mắt dưỡng thần, hắn mặc đồ bông,mở mắt nói.

Người đàn ông này không ai khác chính là phụ thân của Lữ Thái Cường, Lữ Kiến Thương.

Lữ Kiến Thương là con trai lớn thứ ba trong Lữ gia, không có nhiều thiên phú trong việc tu hành, nhưng khá hảo về nữ sắc.

Dưới sự bồi dưỡng tỉ mỉ của gia tộc, dù đã gần năm mươi tuổi, hắn vẫn mới tu luyện đến cảnh giới vận kình.

Trong đời này, hắn khó có cơ hội đột phá hơn nữa.

Lữ Kiến Thương có ba vợ và bốn nàng hầu, con cái rất nhiều.

Lữ Thái Cường là con trai trưởng sinh từ tam phòng của hắn, dù là con trai trưởng nhưng vị trí vẫn kém một chút so với con của vợ kế.

Hơn nữa, Lữ Thái Cường có thể được coi là kém hơn về thể chất vì không phù hợp tu luyện Hỏa Dương Chưởng, một công pháp độc môn của Lữ gia.

Vì vậy, hắn đã bái vào môn phái của Tả Nhạc và sau bốn năm tu luyện, mới đạt đến cảnh giới võ đồ sắt đá, nhưng vẫn còn chênh lệch với một người huynh đệ cùng cha khác mẹ khác.

Chính vì vậy, hắn không coi trọng Lữ Thái Cường.

Tuy nhiên, từ tối hôm qua, có tin tức từ Phương Sóc Thành về võ đạo lan truyền rằng Tả Nhạc đã đột phá thành võ sư hóa kình, còn đệ tử Trịnh Tinh Hán đã trở thành võ sư ngưng kình.

Đêm đó, Lữ Kiến Thương cố ý gọi con trai vào phòng làm việc và hỏi thăm về tình hình các đồng môn sư huynh đệ.

Sáng hôm sau,hắn lại cố ý tới nhà bái phỏng Tả Nhạc.

Đó cũng là nguyên nhân khiến mặt mày Lữ Thái Cường tràn đầy vui mừng.

- Phụ thân, dù tu vi của đệ tử này không tốt, nhưng tính tình ổn định và trọng tình nghĩa. Ta cho rằng người như hắn vẫn đáng để kết giao.

Lữ Thái Cường nhanh chóng lên tiếng khéo léo, sau đó giọng nói của hắn chuyển sang ý thức hơn, uyển chuyển giải thích một chút.

- Làm sao có thể gọi là trọng tình nghĩa, hắn cũng chỉ là võ đồ không có nhiều tiềm lực. Ngươi đừng quên thân phận của mình, hãy nhìn xa hơn một chút!

Lữ Kiến Thương cau mày nói, tỏ ra không vui một chút.

- Vâng, phụ thân!

Lữ Thái Cường nghe vậy, không dám lên tiếng lại.

Một con đường theo hướng về phía đông, Tần Tử Lăng nhanh chóng đến Thủy Nguyệt Sơn Trang.

Ở bên ngoài sơn trang, ngoài xe ngựa của Lữ gia, còn đậu một chiếc xe ngựa khác.

Người trông cửa nhận ra Tần Tử Lăng, vội vàng cúi đầu chào hỏi và mời hắn vào.

Tần Tử Lăng bước vào Thủy Nguyệt Sơn Trang và đi thẳng tới dinh thự chính.

Khi vừa bước xuống hoa môn, hắn liền thấy Nam Cung Việt đang quỳ trước phòng chính.

Trong phòng chính, Tả Nhạc ngồi trên bàn.

Trên ghế bành bên trái, có Lữ Kiến Thương và bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên có bụng phệ, trên mặt hắn đang cười nhưng khó coi hơn là khóc.

Tiếp sau đó mới là Lữ Thái Cường.

- Nam Cung lão bản, con trai này của ngươi, thiên tư hơn người, ta không thể dạy nổi. Các ngươi hãy đi về đi.

Tả Nhạc nói.

- Thưa Tả võ sư, đều là do ta không quản tốt con trai, ngươi đại nhân có đại lượng, đừng giận…

Trung niên nam tử vội vàng đứng lên và cúi đầu cười làm lành.

Lúc này, Tả Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào và cười, sau đó vẫy tay chào Tần Tử Lăng:

- Tử Lăng, ngươi đã đến rồi, đến đây đi.

- Vâng, Tả sư.

Tần Tử Lăng xa xa khom lưng và lên tiếng, sau đó nhanh chóng bước vào phòng chính.

- Bái kiến Tả sư!

Tần Tử Lăng đi vào phòng chính và lần nữa khom lưng tay chào Tả Nhạc.

- Lữ Kiến Thương huynh, đây là đệ tử của ta, Tần Tử Lăng. Hắn trọng tình trọng nghĩa, tôn sư trọng đạo, và tính cách trầm ổn. Ta thật sự rất thích hắn.

Tả Nhạc giới thiệu.

- Tử Lăng, cho phép ta giới thiệu một lần, đây chính là phụ thân của Thái Cường, tam gia Lữ gia, Lữ Kiến Thương, Lữ tiên sinh.

Tả Nhạc cười đứng dậy và kéo Tần Tử Lăng lại gần, trịnh trọng giới thiệu cho Lữ Kiến Thương.

- Gặp qua Lữ tam gia!

Tần Tử Lăng cúi đầu khom lưng và lên tiếng.

Lữ Kiến Thương mặc dù không nhìn trực tiếp vào Tần Tử Lăng, nhưng với sự giới thiệu trịnh trọng của Tả Nhạc, hắn cũng không thể thờ ơ.

Lữ Kiến Thườn chỉ mỉm cười và nói:

- Ngươi và Thái Cường là sư huynh đệ, không cần giữ khoảng cách quá xa, hãy gọi ta là Lữ sư thúc đi.

- Gặp qua Lữ sư thúc!

Tần Tử Lăng khiêm tốn hành lễ một lần nữa khi nghe Lữ Kiến Thương nói.

Trong đình viện, Nam Cung Việt đang quỳ gối dưới đất cảm thấy oán hận âm thầm cắn răng và hận ý trong ánh mắt.

Không bao lâu sau đó, Tần Tử Lăng chỉ là một con kiến, muốn bóp thì bóp, muốn giẫm đạp như một tiểu nhân vật.

Nhưng không ngờ rằng hôm nay Tả Nhạc lại trịnh trọng giới thiệu hắn cho Lữ tam gia.

Hắn chỉ có thể quỳ gối trong đình viện, phơi mình dưới ánh nắng, phụ thân hắn càng phải khom lưng cười làm lành tình hình.

- Tử Lăng, ngồi đi.

Tả Nhạc chỉ vị trí bên dưới cho Tần Tử Lăng ngồi và cười đều đều.

- Tạ ơn Tả sư.

Tần Tử Lăng khiêm tốn gật đầu lễ độ và sau đó an vị, ngồi trong tư thế nghiêm túc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)