Trong hầm ngầm, có một số thú hoang đã được đóng băng.
Những thú hoang này là những con mà Tần Tử Lăng đem về mỗi nửa tháng để sử dụng cho việc tiến bổ của Lưu Tiểu Cường.
Tần Tử Lăng lấy một nửa Bạch Văn Hổ và một con rắn từ Dưỡng Thi Hoàn, sau đó ném vào hầm ngầm.
- Thêm cả Thiệu Nga và Lăng Vi, đặc biệt Thiệu Nga Là võ sư vận kình, cần ăn một lượng lớn thịt và dược liệu bổ dưỡng khí huyết hàng ngày, để có thể không ngừng luyện hóa và tích lũy kình lực. Điều này có nghĩa là thịt trong hầm sẽ chỉ còn đủ trong vài ngày nữa!
Tần Tử Lăng nhìn vào cảnh tượng thú hoang đông như núi trong băng khố, nhíu mày.
Trước đây, hắn cũng không hiểu tại sao Tả Nhạc, một võ sư vận kình, lại phải đối mặt với tình trạng cắt giảm như vậy và phải nghĩ ra cách kiếm tiền.
Nhưng sau này, hắn mới hiểu rõ rằng võ sư vận kình cần rèn luyện khí huyết hàng ngày và tiến bổ khí huyết thành kình lực, cần ăn uống một lượng lớn thịt và dược liệu bổ dưỡng khí huyết để duy trì sự cân bằng khí huyết trong cơ thể.
Giống như Tả Nhạc, khi tuổi tác về già và khí huyết dần suy yếu, cần nâng cao phẩm chất thịt và dược liệu, để duy trì kình lực võ công.
- Làm công tử đúng là không dễ a!
Tần Tử Lăng lắc đầu và rời khỏi hầm ngầm, trở về đình viện.
Sau khi ăn xong một bữa sáng phong phú và bổ dưỡng, Tần Tử Lăng chuẩn bị vào thành.
Phương Sóc Thành vẫn trông như thường ngày, không có gì khác biệt đáng kể.
Tuy nhiên, Tần Tử Lăng cảm nhận được sự khác biệt trong số lượng người ra thành.
Hơn nữa, mặc dù trang phục của những người đó trông bình thường, nhưng sức mạnh khí huyết cường đại của họ không thể tránh khỏi cảm giác nhạy bén của Tần Tử Lăng.
Thậm chí Tần Tử Lăng còn nhận ra rằng có một số người, trên thân còn có dao động của chân khí, mặc dù không rõ ràng.
- Quả nhiên là thế gia lâu đời, quan hệ và quyền lực của mình. Khi họ hành động, tốc độ vẫn rất nhanh!
Tần Tử Lăng lặng lẽ than thở trong lòng.
- Gần đây, Từ Gia Bảo đã mất nhiều cao thủ và bị lộ nhiều bí mật. Ba gia tộc lớn đã liên minh với thuật sĩ luyện khí của Quản Câu Phủ, chỉ với một tiếng trống vang lên, đã không gì có thể cản bước Từ Gia Bảo.
Tần Tử Lăng trong lòng suy nghĩ khi thấy người đã đến Hàn Thiết Chưởng Viện.
- Tần, Tần sư huynh, ngươi đã đến!
Bao Anh Tuấn vội vã chào đón Tần Tử Lăng khi hắn vừa bước vào Hàn Thiết Chưởng Viện, tên cà lâm này cúi đầu và có vẻ mặt nịnh hót khi chào hỏi.
Nhìn vẻ mặt nịnh nọt và thái độ hèn mọn của Bao Anh Tuấn, Tần Tử Lăng thấy hơi không thoải mái.
Thật không thể tin được là phu thê Bao chủ lại có một tên nhi tử như Bao Anh Tuấn, nhỏ nhắn và lấm lem như vậy, trong khi phụ mẫu của hắn đều cao lớn.
Hơn nữa, Bao Anh Tuấn đã tiến bổ mỗi ngày trong vài tháng qua.
Ở tuổi của hắn, cần phải có sự phát triển vượt bậc, nhưng kết quả là hắn không chỉ không cao lên mà còn không tăng trưởng về thể chất.
May mắn là hắn có một khối cơ bắp cứng rắn giống một tảng sắt, và cơ thể hắn phát triển khí huyết mãnh liệt, nếu không Tần Tử Lăng sẽ hoài nghi liệu mình có phải mình tốn công vô ích rồi không, khi đưa cho hắn những viên thịt Bát Hoang Bích Mãng.
- Ngươi đã đột phá?
Tần Tử Lăng cảm nhận được sự khác biệt trong cách Bao Anh Tuấn nhìn hắn hôm nay, trong lòng bắt đầu có một chút nghi ngờ, giọng nói êm xuống.
- Ngươi... Ngươi đã phát hiện ra sao?
Bao Anh Tuấn vội vàng mở to mắt, giống như là gặp quỷ.
Hắn đã đột phá cách đây ba ngày, nhưng chỉ trong hai ngày luyện võ sau đó, hắn đã cố ý giữ lại chút khí huyết để không bị người khác phát hiện, không chỉ Trịnh Tinh Hán, người giám sát huấn luyện cho hắn, mà cả Tả Nhạc cũng không phát hiện.
Nhưng ngay lập tức, sự kinh ngạc trong mắt Bao Anh Tuấn đã biến thành sự sùng bái mãnh liệt.
Hắn là người thông minh và từ lâu đã nghi ngờ rằng Tần Tử Lăng là một cao nhân với bí mật.
Bây giờ, không còn nửa mảnh hoài nghi nào trong lòng hắn ta.
Điều duy nhất mà hắn chưa chắc chắn là liệu sư huynh có mạnh hơn quán chủ hay không?
- Tại sao sư huynh lại giữ thái độ khiêm tốn và muốn thỉnh giáo với quán chủ, trong khi có thể hắn còn mạnh hơn quán chủ?
Bao Anh Tuấn không hiểu rõ về lý do Tần Tử Lăng có thể nhìn thấu mình sau khi đột phá.
- Tần sư huynh thực sự là Tần sư huynh, làm sao hắn có thể nhìn thấu hành động của ta?
Bao Anh Tuấn không hiểu và nhìn vào ánh mắt đầy khác biệt của Tần Tử Lăng.
Hắn thấy Tần Tử Lăng không kìm được cảm xúc và giơ tay để đánh vào đầu mình, nói:
- Đột phá khi nào?
- Ba ngày trước! Những, những người khác đều, đều không biết.
Bao Anh Tuấn sờ sờ đầu óc và trả lời với giọng thấp.
- Ừm.
Tần Tử Lăng gật đầu và nói:
- Đúng là cần khiêm tốn một chút, nhưng đôi khi cũng cần thể hiện một ít thiên phú của bản thân, điều này mới giúp ngươi tận dụng được nhiều nguồn tài nguyên hơn trong tu hành.
- Ngươi, ý sư huynh là ta nên thể hiện bản thân?
Bao Anh Tuấn hỏi.
- Ừm, mười sáu tuổi, sau năm tháng rưỡi đột phá đạt được cảnh giới da trâu, thiên phú của ngươi so với Nam Cung Việt vẫn có chút chỗ thua kém, nhưng với thân thế và hoàn cảnh hiện tại của ngươi, việc thể hiện mình trước mọi người vẫn là một điều tốt, và có thể mang lại cho ngươi một số lợi ích.
Tần Tử Lăng gật đầu nói.
- Vậy, đánh Ngũ Thành và nhóm của hắn thì sao?
Bao Anh Tuấn hỏi sau khi được Tần Tử Lăng cho phép, với đôi mắt lấp lánh sự háo hức.
- Thích đánh như nào thì đánh!
Tần Tử Lăng trả lời lạnh nhạt, và sau đó đi ra một cách tự nhiên.
Ngay cả Lâm Chính Cơ cũng bị Tần Tử Lăng dẫy cho nát đầu, không còn chỗ nương tựa mạnh mẽ.
Nếu Nam Cung Việt vẫn còn ngạo mạn, sợ rằng ngày tháng yên bình của hắn sẽ không còn nữa!
Bao Anh Tuấn nhìn Tần Tử Lăng đi mất, trong mắt tràn đầy sùng bái.
- Hắc hắc, thích đánh như nào thì đánh! Thật là uy lực! Những người kia đều cho rằng Tần sư huynh thiếu can đảm, nhưng họ không biết gì cả!
Trong hậu viện, Tả Nhạc đứng chắp tay, nhìn lên trời với bóng lưng còng còng, phản chiếu sự đau khổ.
Nhìn thấy Tả Nhạc còng lưng uể oải, Tần Tử Lăng ngay lập tức muốn rút ra Cửu Chuyển Huyết Nguyên Tráng Cốt Bí Đan.
Nhưng việc sử dụng Cửu Chuyển Huyết Nguyên Tráng Cốt Bí Đan rất phức tạp, dựa vào thân phận của Từ Bằng Côn, trả giá lớn như vậy, chỉ để có được một viên bí đan, lỡ như một võ đồ sắt đá như Tần Tử Lăng mang viên bí đang này ra.
Đến lúc đó Tả Nhạc nổi lòng tham, như vậy khác gì Tần Tử Lăng đã nhìn lầm, điều đó khiến hắn không cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa, việc sử dụng Cửu Chuyển Huyết Nguyên Tráng Cốt Bí Đan có thể để lại nhiều hậu quả, và Tần Tử Lăng không dám ngay lập tức cho Tả Nhạc dùng, vì sẽ có hệ quả không mong muốn.
Có lẽ trong tương lai, khi Tần Tử Lăng có nhiều kinh nghiệm hơn và có biện pháp tốt hơn, sẽ có cách giúp đỡ Tả Nhạc một cách an toàn hơn.
- Ngươi đã đến!
Tả Nhạc xoay người chậm rãi, khuôn mặt của hắn có chút buồn bã, tràn đầy suy tư và tâm sự.
- Tả sư có phải gặp khó khăn gì không? Có thể để đệ tử của ngươi cống hiến sức lực
Tần Tử Lăng thấy như vậy trong lòng hơi xúc động, quan tâm hỏi.
- Thanh quan khó đoạn việc nhà, và việc này ngươi không thể giúp được!
Tả Nhạc lắc đầu, thở dài một hơi, sau đó hỏi:
- Gần đây tiến độ tu luyện của ngươi thế nào?
Tần Tử Lăng khí huyết ba động mịt mờ, miễn là hắn không bạo phát hết sức, thì trong thời gian ngắn, Tả Nhạc không thể nhìn thấy tiến độ tu luyện của đệ tử này.
Tuy nhiên, Tần Tử Lăng không có ý định tiết lộ sự mờ mịt của khí huyết ba động cho ai, và Tả Nhạc cũng không quan tâm đến vấn đề đó.
Mỗi tầng trong Hàn Thiết Chưởng Viện đều có những bí mật riêng, và Tả Nhạc cũng có những bí mật của riêng mình.
Hơn nữa, Tần Tử Lăng, người đệ tử này, luôn khiêm tốn và thích ẩn nấp trong bóng tối, làm việc một cách độc lập và tự chủ.
Vì vậy, Tả Nhạc sẽ không chủ động hỏi về bí mật của Tần Tử Lăng, thậm chí sẽ không chủ động kiểm tra tiến độ tu luyện của hắn.
Tả Nhạc chỉ đơn giản hỏi một cách thông thường, không có ý định can thiệp.
- Tuy chưa có đột phá lớn, nhưng ta đang tiến bộ từng ngày.
Tần Tử Lăng trả lời một cách chân thành.
Tuy nhiên, Tần Tử Lăng chỉ đề cập đến việc rèn luyện thể chất và khả năng chiến đấu của mình.
Những khía cạnh này đã tiến bộ đáng kể so với trước đây, mặc dù tiến độ trong việc rèn luyện các kỹ năng khác vẫn chưa đạt được sự tiến triển nhanh như mong đợi.
- Dục tốc bất đạt! Từ sắt lá đến ngưng luyện kình lực, đó là giai đoạn thử thách sự kiên nhẫn và ý chí của một người. Có những lúc, một hoặc hai năm có thể không có bước tiến, nhiều người không thể chịu đựng được và bỏ cuộc. Nhưng việc cảm nhận được sự vững bước trong tiến thăng mỗi ngày là điều rất đáng mừng.
Tả Nhạc vui mừng gật đầu khi nghe điều đó, sau đó quay đi vào phòng.
Khi hắn ra khỏi phòng lần nữa, tay hắn cầm một túi vải.
Túi vải chứa ba quả trứng Huyền Hàn Thiết Kê, phát ra từng tia lạnh lẽo và ý nghĩa.
- Tả sư, lần trước ngươi đã cho ta, trứng của Huyền Hàn Thiết Kê, ngươi vẫn nên giữ lại thì hơn…
Tần Tử Lăng nói vội vàng.
- Ngươi thiên phú cao, ngộ tính cao, lại có ý tưởng riêng của mình. Thực tế là ta không có gì để dạy ngươi. Nhưng những vật này vẫn có thể giúp ích cho ngươi một ít. Hãy cầm đi, tranh thủ sớm đạt đến cảnh giới kình lực, ta cũng sẽ không lo lắng.
Tả Nhạc nói và nhét túi vải vào tay của Tần Tử Lăng.
- Cảm ơn Tả sư.
Tần Tử Lăng cầm túi vải lạnh lẽo như băng, trong lòng lại tràn đầy sự ấm áp.
- Đi thôi.
Tả Nhạc cười cười, sau đó vẫy tay.
Tần Tử Lăng hơi khom người, khi sắp rời đi thì Trịnh Tinh Hán đột ngột chạy tới với vẻ mặt hào hứng.