Hợp Đạo

Chương 170: Nhiều gọi gọi thành thói quen

Chương Trước Chương Tiếp

- Đúng rồi, Tần... Tần đại ca, ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi?

Tiêu Thiến không kiềm chế được sự tò mò và hỏi.

- Hai mươi tuổi!

Tần Tử Lăng trả lời một cách nhàn nhạt.

- Hai mươi tuổi!

Tiêu Thiến thì thầm kinh ngạc.

- Có chuyện gì vậy?

Tần Tử Lăng hỏi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Không, chỉ là ta không ngờ rằng nguơi còn trẻ hơn so với những gì ta tưởng tượng.

- Ý ngươi là ta trông già hơn à?

- Không, ta không có ý đó!

- Vậy là ý ngươi là gì?

- Ta...

Tiêu Thiến không còn gì để nói, cuối cùng cúi đầu nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, nàng nói một cách kiên quyết:

- Người ta vẫn cho rằng ngươi lớn tuổi hơn so với ta, nhưng bây giờ ngươi chỉ mới hai mươi tuổi, điều này khiến ta cảm thấy khác biệt quá lớn. Hơn nữa, ta vẫn muống gọi ngươi là Tần đại ca…

- Không sao, gọi nhau theo thói quen cũng được!

Tiêu Thiến nhìn Tần Tử Lăng một lúc, không biết nói gì thêm.

Nàng thật sự không thể liên kết giữa hình ảnh lạnh lùng và bình tĩnh của hắn với hình ảnh một cường giả tàn nhẫn không nháy mắt khi giết người trước đó.

- Được rồi, chúng ta hãy nói về chuyện quan trọng, trước tiên hãy giải phong bế cho Diễm Nga đi!

Tần Tử Lăng đột ngột thay đổi chủ đề nghiêm túc.

- Thật sao?

Tiêu Thiến hơi nhíu mày.

- Đừng lo, nàng đã quyết định trở thành thủ hạ của ta.

Tần Tử Lăng nói.

Tiêu Thiến nhìn Thiệu Diễm Nga với tư thái tỏa sáng, khuôn mặt quyến rũ và đôi mày nhíu chặt, trái tim nàng không thể yên tĩnh.

- Ta hiểu, nhưng nàng sẽ không phản bội ta.

Tần Tử Lăng thêm vào.

Tiêu Thiến nghe điều đó, sự lo lắng trong lòng càng lớn thêm.

Tần Tử Lăng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, khó lòng tránh đi những cám dỗ, những thứ mê hoặc như Thiệu Diễm Nga, một người như Tiêu Thiến, liệu nàng có thể không có bất kỳ suy nghĩ hay lo lắng gì sao?

- Đừng lo, ta luôn giữ mình thanh tỉnh và không mê muội nữ sắc.

Tần Tử Lăng nói với vẻ mặt chân thành. Trong lòng, hắn lại nhớ lại thời gian trước khi không có bạn gái, khi ông phải chịu đựng xa hoa và truỵ lạc trong một môi trường đầy hoa thiên tửu.

- Tần đại ca, làm việc của ngươi, ta không lo lắng!” Tiêu Thiến cười nhẹ và đỏ mặt. Chân mày của nàng thư giãn và sau đó, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên eo Thiệu Diễm Nga, địa điểm tản Thanh Long Huyền Mộc Kình.

- Tôi đã hỏi Từ Bằng Tiến nhiều bí mật của Từ Gia Bảo, và giờ ta sẽ chia sẻ với cả hai. Hãy nhớ kỹ những gì ta nói, ta nghĩ cả Tiêu gia và ngươi sẽ biết cần làm những gì sau những thông tin này.

Tần Tử Lăng nói.

- Sẽ làm vậy!

Tiêu Thiến nghiêm túc trả lời.

Sau đó, Tần Tử Lăng chia sẻ những bí mật của Từ Gia Bảo và chỉ ra các địa điểm quan trọng. Hắn còn vẽ một cái dấu trên mặt đất bằng một nhánh cây.

Khi đã nói xong, Tần Tử Lăng cho Thiệu Diễm Nga thêm một số thông tin bổ sung.

Tuy Từ Bằng Tiến là nhân vật quan trọng của Từ Gia Bảo và có nhiều thông tin hơn Thiệu Diễm Nga, nhưng Thiệu Diễm Nga không cần biết thêm quá nhiều chi tiết.

Sau khi nghe xong, Tiêu Thiến nhắm mắt suy ngẫm một lúc, và khi mở mắt, ánh mắt của nàng tỏa sáng đầy hưng phấn và kỳ vọng.

- Dường như trong lòng ngươi đã có một vài manh mối. Được rồi, từ bây giờ, Thiệu Diễm Nga là người của Tần gia, mà Từ Gia Bảo dám động vào Diễm Nga, tức là động vào Tần gia, tuyệt đối ta sẽ không tha cho bọn chúng!

Tần Tử Lăng nói một cách lạnh lùng.

- Đúng vậy, ta đồng ý.

Tiêu Thiến gật đầu, do dự hỏi:

- Kế hoạch ban đầu của ta là hợp tác với Ngu gia và Lữ gia, ngươi nghĩ sao về điều này?

- Trên thế giới này không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi. Huống chi ba gia tộc của hiện tại đang ở tình thế yếu hơn, hợp tác để tạo nên sức mạnh lớn hơn, sẽ giúp các ngươi tồn tại lâu hơn. Nhưng tại sao chúng ta không tận dụng quyền lực của Quản Câu Phủ?

- Quản Câu Phủ rất phức tạp, không đễ đối phó. Nhưng nếu chúng ta hợp tác với họ, sẽ tăng cường khả năng thu thập thông tin và làm hỏng kế hoạch của Từ Gia Bảo một cách dễ dàng hơn.

Tần Tử Lăng nói và vô tình đưa cho Tiêu Thiến một tấm bài lệnh được chạm trổ với hình một con thú không rõ và chữ “Lệnh” phía trên.

- Đúng, có vẻ như ta đã quên rằng Bạch Tu Tề gần đây đang tham gia điều tra vụ án mất tích ở tây thành và sau đó lại mất tích. Đương nhiên là Từ Gia Bảo cấu kết với Huyết Ma Giáo để ám sát hắn, không liên quan đến chúng ta…

Tiêu Thiến nói, sau đó ngẩng ngón tay cái lên hướng Tần Tử Lăng và nói: “Gừng càng già càng cay, phải không?

- Đừng lo, ta còn trẻ hơn ngươi.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Ngươi!

Tiêu Thiến tỏ ra hối hận và xấu hổ.

- Cơ hội chỉ kéo dài trong nháy mắt, nếu muốn hành động, phải nhanh như chớp và không chần chừ, không để kẻ thù có cơ hội phản kháng. Dao sắc chặt, không để dây rối, biến nó thành bàn sắt.

Tần Tử Lăng tiếp tục nói mà không hề để ý đến sự phản ứng của Tiêu Thiến, trong khi đó hắn cúi lưng để nhặt thi thể của Từ Bằng Tiến.

- Công tử, để cho Thiệu Nga làm đi.

Sau khi có thân phận mới, Thiệu Diễm Nga cũng dùng danh xưng mới là Diễm Nga.

- Cũng tốt!

Tần Tử Lăng gật đầu, không khách khí với nàng.

Thiệu Diễm Nga khác với Ấn Nhiễm Nguyệt, nàng đã trải qua quá nhiều dư vị của thế gian.

Việc này trở nên khá quen thuộc với nàng

Ba người rời khỏi hang động và khôi phục nó lại như trước đây.

Thiệu Diễm Nga sử dụng dao để đâm vào thân thể của Từ Bằng Tiến và sau đó ném xác ra xa.

Ba người nhanh chóng đi qua đồng cỏ và đường mòn.

Sau ba ngày cháy nắng, vào buổi sáng sớm, Tần Tử Lăng dẫn Thiệu Diễm Nga và Tiêu Thiến đến ngoại ô tây thành, sau đó bọn họ chia ra làm việc của riêng mình.

Sau khi trở về nhà, Tần Tử Lăng đưa Thiệu Diễm Nga vào phòng thư của mình để tạm trú.

- Vài năm tiếp theo, có lẽ phải để cho gương mặt xinh đẹp này của ngươi phải chịu khổ rồi! Hiện tại, ta sẽ dạy ngươi một phương pháp trang điểm để che giấu mọi dấu vết.

Tần Tử Lăng nói với Thiệu Diễm Nga.

- Được, công tử.

Thiệu Diễm Nga nhún vai và trả lời.

Tần Tử Lăng gật đầu và lấy ra một ít dụng cụ trang điểm đơn giản, hướng Thiệu Diễm Nga vẽ lên mặt một lớp màu xám nhạt, sau đó thêm một chút điểm tê dại.

Trong chớp mắt, một khuôn mặt xấu xí xuất hiện trước mặt Tần Tử Lăng.

Mặc dù nét mặt không thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn vào mặt xấu xí đó, mọi người tức thì mất hứng và không muốn nhìn thấy nữa, hoặc chỉ liếc qua một cái rồi quay mắt đi, không có sự tò mò để nhìn kỹ hai mắt nữa.

Đây là một phương pháp che giấu, tránh sự chú ý của người khác một cách đơn giản và dễ dàng.

Thiệu Diễm Nga đã từng có kinh nghiệm và hiểu biết, nên nàng nhanh chóng nắm bắt được phương pháp của Tần Tử Lăng và thấy sự khéo léo và độc đáo của nó, đồng thời cảm thấy kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Vì Tần Tử Lăng sử dụng một phương pháp đến từ một thế giới khác, mà Thiệu Diễm Nga mới gặp lần đầu, nhưng lại rất hiệu quả và hữu ích.

- Được rồi, không cần biết là ở ngoài hay ở trong nhà, lúc nào cũng phải mang theo gương mặt này. Chờ thêm một vài năm, khi tình huống khôi phục như cũ, ngươi mới được quay lại thân phận cũ.

Tần Tử Lăng nói.

- Công tử hãy yên tâm, ta sẽ tuân thủ.

Thiệu Nga trả lời.

- Đúng rồi, ngươi bao nhiêu tuổi?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Bẩm công tử, ba mươi tuổi.

Thiệu Nga trả lời.

- Ba mươi tuổi…

Tần Tử Lăng nhíu mày nói:

- Nói chung, ba mươi tuổi là đỉnh cao của sức mạnh. Nếu không thể đột phá đến cảnh giới hóa kình, hy vọng để tiến vào cảnh giới luyện cốt sẽ trở nên khó khăn hơn.

- Dù hiện tại ngươi có tu vi cao, nhưng việc đạt đến cảnh giới hóa kình trong một năm hoặc nửa năm là một thách thức. Có vẻ như ta phải nhanh chóng tìm cách chuẩn bị cho ngươi một số dị thú, tốt nhất là những con ở cấp độ cao.

Thiệu Nga nhìn Tần Tử Lăng, miệng hơi hơi mở to, khuôn mặt kinh ngạc không tin vào những gì vừa nghe.

Lần này nàng đã tưởng tượng không thể nghĩ tới rằng Tần Tử Lăng, chủ nhân của mình, sẵn lòng dành thời gian và tài nguyên để giúp nàng đột phá.

Ý tưởng này hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của Thiệu Nga.

Ngoài ra, nhìn vào tình cảm và ý tứ của hắn, có lẽ hắn đang chuẩn bị cho nàng đột phá ở độ tuổi ba mươi.

Năm đó, khi nàng còn ở Từ Gia Bảo, nàng đã bán mạng để có thể tiếp tục tu luyện. Từ gia cũng đã nhìn thấy tiềm năng vô cùng lớn của nàng nên đã hỗ trợ nàng một chút. Thực tế, không ít thành tựu của nàng sau này đều là nhờ nỗ lực và cống hiến của chính mình.

- Đa tạ công tử. Thiệu Nga chỉ là một người bình thường, có cơ hội được phục vụ dưới sự dẫn dắt của công tử đã là vô cùng hạnh phúc. Từ giờ trở đi, Thiệu Nga sẽ tận tâm cống hiến vì thiếu gia, và không dám có ý định khác.

Thiệu Nga nhanh chóng khôi phục tinh thần, đỏ mắt quỳ gối trước Tần Tử Lăng và nói.

- Nếu ngươi theo ta, ta sẽ bồi dưỡng ngươi. Hơn nữa, khi sức mạnh của ngươi càng cao, thì thế lực của ta cũng càng mạnh mẽ.

Tần Tử Lăng đỡ Thiệu Nga lên và nói.

- Nhưng săn bắt dị thú rất nguy hiểm!

Thiệu Nga nói.

- Ngươi đã thể hiện nhiều thiên phú tại Từ Gia Bảo, với thiên phú cao, chỉ cần ngươi có đủ nguyên liệu tiến bổ, hy vọng vẫn còn để đột phá đến cảnh giới cao hơn. Khi ngươi đạt đến cảnh giới cao, sức mạnh của ta sẽ tăng lên. Dù có một chút nguy hiểm, nhưng đó là đáng giá!

Tần Tử Lăng nói.

Thiệu Nga lắng nghe và còn muốn nói thêm, nhưng Tần Tử Lăng đã vùng tay nói:

- Đủ rồi, không cần ngươi lo. Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Tần gia, tu luyện và dành thời gian rèn luyện cùng Lưu Tiểu Cường. Hắn từng theo ta tại võ quán tập võ và sau đó vô tình đi theo ta.

- Hiện tại có tu vi da trâu, kế hoạch của ta là muốn hai cánh tay của hắn đều đột phá đến sắt đá rồi mới ngưng luyện kình lực. Nhưng ta không có nhiều thời gian ở nhà để giúp hắn rèn luyện theo cách thông thường, vì vậy nhiệm vụ này ta giao cho ngươi.

- Hai tay sắt đá!

Thiệu Nga nghe vậy, khuôn mặt nàng lộ ra biểu hiện kinh sợ không lường trước.

Hai tay sắt đá rồi ngưng luyện kình lực không chỉ đòi hỏi thiên phú, căn cốt và nghị lực của võ giả, mà còn đòi hỏi sự kết hợp cao với lượng tài lực, vật lực và nhân lực. Kết quả không thành công không chỉ làm mất điều kiện tốt nhất để đột phá, mà còn lãng phí lượng tài lực, vật lực và nhân lực lớn. Do đó, trong gia tộc, hiếm khi có ai dám mạo hiểm và quyết đoán như vậy.

Trừ khi gia tộc thực sự giàu có và mạnh mẽ, những con cháu có những thiên phú đặc biệt, thì mới có thể có đặc quyền này!

Tuy nhiên, Tần Tử Lăng với tình hình hiện tại không có danh tiếng hay địa vị nổi bật tại Phương Sóc Thành, nhưng lại có dã tâm và quyết đoán lớn như vậy, điều này khiến Thiệu Nga cảm thấy kinh sợ và bất ngờ.

Tuy nhiên, nhanh chóng Thiệu Nga trở lại bình thường.

Tần Tử Lăng, dù còn trẻ, đã tu luyện ba loại đạo và sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc.

Hắn làm việc một cách bình tĩnh và chín chắn, không có một người trẻ tuổi nào ở Phương Sóc Thành có thể so sánh với hắn.

Như nhi tử Bàng Kỳ Vi, Bàng Thiên Bằng khi 27 tuổi đã trở thành một cao thủ hóa kình. Trước đây, Thiệu Nga vẫn ngưỡng mộ sự tài giỏi của hắn, nhưng so với Tần Tử Lăng, Bàng Thiên Bằng là không đáng nhắc tới.

Thậm chí Tiêu Thiến, một thiên tài cao thủ thâm tàng bất lộ, cũng không thể sánh bằng Tần Tử Lăng.

Thiệu Nga thực sự cảm thấy bản thân kém hơn rất nhiều so với hắn.

- Vâng!

Thiệu Nga trả lời một cách nghiêm túc.

Tần Tử Lăng gật đầu và nói:

- Hãy nghỉ ngơi sớm, ngày mai ta sẽ giới thiệu người thân cho ngươi để làm quen.

Thiệu Nga cảm thấy vui mừng và hào hứng với cơ hội được làm quen với người nhà của Tần Tử Lăng.

Sau khi trở về gian phòng, Tần Tử Lăng cuối cùng có thời gian kiểm tra Dưỡng Thi Hoàn.

Trong Dưỡng Thi Hoàn, Bạch Tu Tề: tên lão sắc ma biến thái: giờ đây trở thành một xác khô hoàn toàn.

Tuy nhiên, điều gây bất ngờ cho Tần Tử Lăng là Tứ Thủ đã hồi phục bảy tám phần thương thế, cả thân thể cũng dần chuyển sang ngân sắc.

- Tại sao lại nhanh đến vậy?

Tần Tử Lăng cảm thấy kinh hỉ và nhanh chóng suy nghĩ sâu.

- Bạch Tu Tề đã bước vào tuổi lục tuần, nhưng không có kiêm tu võ đạo. So về khí huyết, hắn ta chắc chắn không sánh bằng Khương Việt. Có vẻ như nguyên do là hắn đã tích lũy chân lực trong nhiều năm hắn tu luyện. Liệu có thể coi thi lực là một loại chân lực nào đó không?

- Vì vậy, Tứ Thủ đã hút cạn chân lực của Bạch Tu Tề, sau đó chuyển hóa chân lực thành thi lực? Có vẻ như huyết nhục của người luyện khí có thể được sử dụng như mồi nhử cho dị thú, và cũng có thể liên quan đến việc chuyển chân lực của người luyện khí trong cơ thể.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tần Tử Lăng nhận ra rằng không có cách nào tìm được chứng cứ cho vấn đề này và quyết định không tiếp tục nghĩ.

Thay vào đó, hắn tập trung việc biến cái xác này thành cương thi. Trong tình thế cấp bách, khi bị bắt buộc, chỉ có thể tình cờ biến một người thành cương thế. Bằng không thường xuyên giết luyện khí sư để làm cương thi thì sớm muộn gì hắn cũng nhập ma.

Do đó, không có tình huống nào khác, suy nghĩ nhiều cũng là vô ích.

Tần Tử Lăng tiếp tục kiểm tra cơ thể của Bạch Tu Tề.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)