- Bành bành bành!
Trên không trung, hư ảnh long trảo và hư ảnh dị thú đại chiến, giao tranh kịch liệt.
Hư ảnh long trảo kia không thể trong nửa khắc phá tan hư ảnh dị thú, khác hẳn so với trước đây, chỉ một đòn trảo không thể đánh tan nó.
Một bên khác, Lâm Kinh Nhạc cùng ba vị vận kình võ sư tấn công mạnh mẽ như cuồng phong.
Lâm Kinh Nhạc, với tóc bạc trắng bay lượn, toát lên một khí tức lạnh như băng, tay cầm đao băng đột ngột dài ra ba phân, mỗi đao đánh ra, gió lạnh thổi mạnh, gần như là đóng băng không gian.
Tuy nhiên, sắc mặt của Lâm Kinh Nhạc lại tái nhợt trong nháy mắt, rõ ràng là tuổi tác của hắn đã ảnh hưởng đến sức mạnh, vì vậy khi bùng phát toàn bộ kình lực, dẫn đến sự tiêu hao cực lớn, không thể duy trì lâu dài.
Mỗi lần Tiêu Thiến va chạm với đao băng, nàng cảm nhận một luồng kình lực băng lãnh xâm nhập vào cơ thể, làm cánh tay của nàng bao phủ bởi một lớp băng sương, khiến cho sự di chuyển của nàng trở nên chậm chạp hơn một chút.
Bất quá Tiêu Thiến không mấy quan tâm đến những điều đó, nàng tập trung khí huyết vào vận kình, nhằm đối phó với Lâm Kinh Nhạc và những người còn lại, nhưng điểm quan trọng là ở Từ Nguyên Võ.
Lúc này, Từ Nguyên Võ tràn đầy sức mạnh, cơ thể hắn phát triển một cách khủng khiếp, sức mạnh lan tỏa từ bên trong, làm cho ngọn lửa bên trong Tiêu Thiến càng cháy mạnh.
Điệp Lãng Kình!
Từ Nguyên Võ của Từ gia đã sử dụng Điệp Lãng Kình nổi tiếng từ Phương Sóc Thành.
Khi công kích được kích hoạt, sức mạnh của hắn trỗi dậy như một đợt sóng triều dâng cao.
Tuy nhiên, Điệp Lãng Kình có hạn chế, chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, khoảng hai hoặc ba nhịp khảy đàn.
Để vượt qua giới hạn này, hắn cần tích lũy và tập trung kình trung, sau đó phát ra một tiếng trống để tăng cường tinh thần và kích phát một đợt sóng tiếp theo.
Từ Nguyên Võ hôm nay có thực lực vượt trội cùng thân thể mạnh mẽ, có thể đạt đến sáu sóng trùng điệp.
Khi đạt được sáu sóng trùng điệp, sức mạnh của Nguyên Võ tăng gấp đôi so với bình thường, tương đương với sức mạnh của hai người kết hợp lại một lúc, mạnh mẽ và hùng mạnh.
Tuy nhiên, việc đạt đến mức này cũng không dễ dà ng, thân thể của Từ Nguyên Võ sau đó sẽ phải chịu những tổn thương không nhỏ và cần ít nhất một hoặc hai tháng để nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe.
Tiêu Thiến đã xung phong liều chết một số lần, nhưng đều bị Bạch Tu Tề và đám người của hắn đánh bại và ép lui, làm cho tình hình trở nên nguy kịch hơn.
Một khi Từ Nguyên Võ tích lũy đủ sức mạnh, thì đối thủ sẽ đối mặt với ba võ sư hóa kình cùng ba võ sư vận kình, cộng thêm một luyện khí sư hậu kỳ.
Tiêu Thiến sẽ đối mặt với một tình huống vô cùng nguy hiểm!
- Tiêu Thiến, ta thực không muốn giết ngươi đâu! Một nử tử trẻ đẹp như ngươi, lại có thực lực, nếu chết đi, sẽ rất đáng tiếc! Bằng không ngươi đầu hàng, quy phục làm tỳ nữ cho ta đi, ta hứa sẽ nhẹ nhàng!
Bạch Tu Tề nói một cách buồn rầu khi thấy Tiêu Thiến đã thất bại nhiều lần trong việc tấn công liều mạng. Trên khuôn mặt hắn, hiện lên ánh mắt tàn nhẫn, ác độc và đầy dâm tà.
- Bạch Tu Tề, ngay cả khi phải chết, ta cũng không bao giờ quy phục ngươi ngươi, kẻ thất phu như ngươi, không có tư cách!
Tiêu Thiến nghe như vậy, hai mắt của nàng đỏ bừng, tóc xanh vũ điệu tung bay, toàn bộ sức mạnh của nàng tăng lên.
Những vùng kình phong bao quanh nàng hình thành và xoay quanh thân thể, tạo nên một lớp áo giáp xanh lấp lánh.
Sau đó, Tiêu Thiến đẩy lùi Lâm Kinh Nhạc một cách bất ngờ, khiến hắn không kịp trở tay.
Coong!
Từ Bằng Tiến đánh một cú đập vào hư ảnh áo giáp trên người nàng, tạo ra một tia sáng chói mắt.
Tiêu Thiến phun ra một giọt máu tươi, nhưng nhanh chóng nàng đã điều chỉnh tốc độ và tăng sức mạnh, hướng về phía Bạch Tu Tề, nơi hắn đang ẩn náu, dùng mọi thứ nàng có để giết hắn.
- Các ngươi mau ngăn nàng lại!
Bạch Tu Tề hét lên khi thấy tình hình như vậy, và bắt đầu vận động Lục Cưu Châu một cách điên cuồng.
Dù là một luyện khí sư, cũng không yếu thế hơn nhiều so với võ sư.
Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, khi bị tiếp cận, hắn trở nên vô cùng yếu đuối.
Đặc biệt là với sức mạnh khủng khiếp của Tiêu Thiến, hầu như không khác gì một võ sư cường thế!
Bạch Tu Tề rõ ràng nhận ra rằng, nếu bị Tiêu Thiến tiếp cận, nếu không chết cũng phải trọng thương.
Ngay khi Bạch Tu Tề đang điên cuồng thôi động Lục Cưu Châu, không ngờ rằng, trong bóng tối tối om, có một hình ảnh xuất hiện như một con rắn độc đen tối, cắn chặt vào mặt đất, kết hợp với cỏ cây khô và bụi lá xanh cây, không ngừng tiến gần hắn.
Bất ngờ, một tia ánh sáng xanh phá vỡ bầu trời đêm, hướng về Bạch Tu Tề, một hình bóng ám sát đang tiến đến.
Tia ánh sáng xanh chính là một thanh Thanh Phong dài ba thước.
Trong bóng tối, ánh sáng trên kiếm rất yếu ớt, phát ra một khí tức lạnh như băng và mang theo một sự kỳ quái đáng sợ.
Dù Bạch Tu Tề đang điên cuồng thôi động Lục Cưu Châu, như một luyện khi sư chân lực hậu kỳ, hắn vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm xung quanh thông qua khí cơ nhạy bén.
Tần Tử Lăng vừa thôi động thanh kiếm gỗ đào, Bạch Tu Tề ngay lập tức cảm nhận được sự xuất hiện của nó.
Toàn thân của hắn căng tràn lông tơ, mặc cho suy nghĩ, hắn không kịp thu hồi Lục Cưu Châu, mà nhanh chóng kích hoạt một phép ấn.
Một làn năng lượng từ bên trong cơ thể hắn trỗi dậy, biến thành một khiên xanh lá ngăn chặn phi kiếm.
- Ai!
Một tiếng thở dài vang lên từ sâu trong tâm trí. Một hình ảnh bất ngờ nhảy lên từ mặt đất, đến trước mặt Bạch Tu Tề, như một con rắn luôn ẩn náu, cuối cùng đã lộ diện.
- Ngươi!
Khuôn mặt của Bạch Tu Tề lập tức trắng bệch, muốn ngừng thôi động khí lực và triệu hồi Lục Cưu Châu, nhưng đã quá muộn.
Một phần lớn tâm tư và lực lượng của hắn đã bị Tiêu Thiến kiềm chế, và bị đánh mất sự tập trung khi bất ngờ bị phi kiếm tiến đến.
Hơn nữa, ai có thể ngờ rằng có một người ẩn náu chỉ cách hắn hơn hai mét?
Hơn nữa, tốc độ của người này cũng đáng kinh ngạc, tựa như một tia chớp.
Chưa kịp phản ứng, một cánh tay lóe lên, nắm chặt một vật kim loại sáng bóng, đập thẳng vào mắt của Bạch Tu Tề và đâm mạnh vào ngực hắn.
- Xuy!
Âm thanh giống như tiếng sấm vọng lại trong tai Bạch Tu Tề khi lưỡi dao thâm nhập vào cơ thể của hắn.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông che mặt bằng vải rút tay ra khỏi ngực hắn.
- Ngươi vẫn còn quá non nớt, đây mới là một sát chiêu thực sự!
Bạch Tu Tề nghe một giọng nói thấp, và ý thức của hắn rơi vào tình trạng tối mịt.
Tần Tử Lăng không chờ Bạch Tu Tề ngã xuống đất, mà vung tay đưa hắn vào Dưỡng Thi Hoàn, mặc kệ cho ba đầu Đồng Thi có thể hút hắn thành một cái xác khô.
Trong tình huống như này, không thể làm gì khác, vì lúc này hắn không thể kiếm tra kỹ lưỡng cơ thể của Bạch Tu Đề.
Mà luyện khí sư có huyết nhục hấp dẫn đối với dị thú. Nếu không thu hồi ngay lập tức, mà để nằm yên tại chỗ, có thể bị dị thú kéo đi.
Vì vậy, chỉ có thể đành lòng để Bạch Tu Tề vào Dưỡng Thi Hoàn.
Trong lúc Tần Tử Lăng đang đưa Bạch Tu Tề vào Dưỡng Thi Hoàn, khi Lục Cưu Châu không còn ai điều khiển, Tiêu Thiến đột nhiên quay mắt và nhìn về phía dưới, thấy một người mặc trang phục đen che kín mặt.
Nàng lẩm bẩm:
- Tần đại ca!
- Không phải chứ? Còn có thể nhận ra sao?
Tần Tử Lăng sờ soạng mặt dưới của mình, không biết nói gì.
Tuy nhiên, điều này cũng không phải là vấn đề lớn lao gì.
Hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp Tiêu Thiến trong tình huống như thế này, vì vậy hắn cảm thấy tình thế đang cấp bách, chỉ có thể kéo mảnh vải che lại khuôn mặt của mình.
Tuy nhiên, không ngờ Tiêu Thiến đã in sâu hình ảnh của hắn trong đầu, và khi thấy hình dáng của hắn, nàng tự nhiên nghĩ đến Tần đại ca.
- Giết!
Từ Nguyên Võ tại thời điểm này đã hoàn thành việc tích súc cho Điệp Lãng Kình.
Cả người hắn như một viên đạn phóng lên từ mặt đất, cùng với Lâm Kinh Nhạc và những người khác, hướng về phía Tiêu Thiến để tấn công.
Bọn họ không hề biết về sự việc đang diễn ra trong rừng rậm, chỉ cho rằng Bạch Tu Tề có chân lực yếu nên khi gặp phải sự tiếp cận của Tiêu Thiến thì không đỡ nổi, để cứu hắn, bọn họ chỉ có thể tức tốc xông tới đây chém giết.
Đáng thương là họ không thể ngờ rằng đang có một người khác ở đây, lại nếu thấy cách Tần Tử Lăng giết Bạch Tu Đề.
Chắc chắn bọn sẽ xoay người và chạy trốn.
- Hắc hắc, Tiêu Thiến, ngươi nghĩ rằng chỉ với việc tấn công là có thể giết lão phu sao?
Tần Tử Lăng bóp bóp cổ họng, chỉnh lại giọng nói ác độc, ba chữ cuối cùng, giả làm giọng của Tần Phong, đồng thời trong khi nói, hắn còn cử động tay để gợi ý cho Tiêu Thiến, và cùng lúc đó, hắn phóng ra một nhát chém bằng thanh kiếm gỗ đào.
Thanh kiếm gỗ đào phát ra ánh sáng xanh thẳm và lan tỏa mát lành, hướng Tiêu Thiến bay tới.
Tiêu Thiến bị ánh sáng của thanh kiếm gỗ đào chiếu vào, khiến nàng bị đẩy lùi.
Ban đầu nàng còn trong trạng thái sửng sốt, đang chờ nghe âm thanh quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy phi kiếm bay tới, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Trước mắt, người áo đen che mặt là Tần đại ca của nàng.
Nàng không khỏi hân hoan, nhưng miệng nàng lại lạnh lùng quát:
- Lão thất phu trốn đi đâu?
Trường thương chỉa về phía trước, lục kiếm đâm một cách mạnh mẽ.
Từ Nguyên Võ và nhóm người không phải là luyện khí sư, khi nhìn thấy một tia ánh sáng xanh phóng lên và biến thành một thanh kiếm xanh thẳng đối với Tiêu Thiến, trong tình hình chiến đấu căng thẳng và khẩn trương như thế này, không ai nghĩ đến rằng lục kiếm đó không phải do Bạch Tu Tề điều khiển.
Do đó, khi nhìn thấy lục kiếm phóng lên, Từ Nguyên Võ không sợ hãi mà còn vui mừng, nghĩ rằng Bạch Tu Tề lại đang dũng mãnh giết địch.
Năm người tiến tới cùng một lúc.
Từ Nguyên Võ ở phía trước, Lâm Kinh Nhạc ở phía sau, còn ba người khác hơi chậm hơn một chút.
Từ Nguyên Võ nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Thiến, mặt trở nên dữ tợn, và sự mạnh mẽ bất ngờ phát ra từ trong cơ thể hắn.
Kình lực như đại dương, chạy tới không ngừng.
Trong khi đó, Tiêu Thiến giữ cân bằng trên ngọn cây và mạnh mẽ nhảy lên không trung.
Với trường thương trong tay, nàng tạo ra một cuộc tấn công dữ dội, đánh vào vùng lưng của Từ Nguyên Võ.
Hắn hoàn toàn không phòng bị, một cú đánh mạnh chạm tới hắn.
Trong khi đó, hắn thấy phi kiếm đang bay đến sau lưng của Tiêu Thiến.
- Muốn chết!
Từ Nguyên Võ đầu tiên cảm thấy sự kích thích, sau đó là vui vẻ.
Gương mặt của hắn trở nên rất dữ tợn.
Uy lực pháp khí của Bạch Tu Đề khác gì một búa của Từ Bằng iến đâu?
Tiêu Thiến đang rơi vào đường cùng, muốn thương đổi thương.
Tuy nhiên, vấn đề là hiện tại nàng đã hết sức lực, sức chiến đấu của nàng không thể so sánh với trước đây.
Trong khi Từ Nguyên Võ đầy phấn khích, lực lượng kình lực toàn diện được kích hoạt, như một đại dương dữ dội tràn qua cơn sóng mãnh liệt, nhưng không đâm thẳng vào lưng Tiêu Thiến. Thay vào đó, nó chỉ vụt qua Tiêu Thiến như một tia chớp màu xanh lục, đâm vào đầu hắn.
Từ Nguyên Võ không thể tin được rằng phi kiếm màu xanh lục lại đang hướng tới mình để giết.
Hắn cảm thấy sợ hãi đến mức không thể kiềm chế, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn tập trung sức lực và kích hoạt một dòng sóng hư ảnh quanh cơ thể, cố gắng bảo vệ tâm trí.
Tuy nhiên, sức mạnh của Từ Nguyên Võ luôn thấp hơn rất nhiều so với Tiêu Thiến. Hắn trong tình trạng hoảng loạn và hỗn loạn, cố gắng phân chia sức lực để chống lại phi kiếm màu xanh lục, lại không có gì để ngăn cản được Tiêu Thiến tấn công.
Sóng biển hư ảnh không thể ngăn cản được sức mạnh của Thanh Long trảo và trường thương giống như một con rồng điên cuồng quật ngược.