- Cửu Huyền Sơn? Ta cũng không biết, ở Phương Sóc Thành thì có thể ta còn biết, nhưng những khu vực khác thì ta không hề biết gì?
Tả Nhạc suy nghĩ một chút trước khi trả lời.
- Có một lần khi ta ra ngoài, tình cờ nghe mọi người đề cập đến Cửu Huyền Sơn, nói rằng đó là một tòa đạo sơn tiên môn, nơi có những tiên nhân có pháp thuật mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi ta muốn nghe thêm, thì không ai biết thêm thông tin gì nữa. Ta nghĩ đến Tả sư là người đã đi qua nhiều nơi, có kiến thức rộng, có lẽ ngươi đã nghe nói qua, vì vậy mới tò mò hỏi.
Tần Tử Lăng giải thích.
- Nếu Cửu Huyền Sơn thực sự có tiên nhân, thì chắc chắn sẽ có danh tiếng. Nhưng hầu hết những nhân sĩ này chỉ được lan truyền trong dân gian, có lẽ đều là những truyền thuyết, vậy nên ta không biết cũng là điều bình thường.
- Hơn nữa, phép luyện khí đòi hỏi căn cốt cùng thiên phú cực cao. Không phải ai cũng có duyên để bước vào nơi đó. Hơn nữa, ngay cả khi đã bước vào đạo môn, nếu không có thiên tư chân chính và đại cơ duyên, thì thực lực của người luyện khí sẽ mờ nhạt hơn so với người luyện võ.
- Ngươi có thiên phú và ngộ tính cao trong việc luyện võ. Hãy tập trung tất cả vào võ đạo, không nên phân tâm suy nghĩ về đạo môn luyện khí. Tương lai, nếu ngươi đạt được thành tựu là võ sư, cũng chưa chắc là thua với đám người luyện khí.
Tả Nhạc nói.
- Tả sư yên tâm, ta chỉ là tò mò hỏi một câu, không có ý gì khác.
Tần Tử Lăng nói.
Sau đó, hai người tiếp tục nói chuyện vài câu nữa, rồi Tần Tử Lăng đứng dậy rời khỏi phòng.
Khi đến tiền viện, Tần Tử Lăng gọi Bao Anh Tuấn lại gần và chỉ giáo hắn một vài chỗ.
- Sư, sư huynh, ta đã có thể bại Ngũ Thành, nhưng, nhưng ta giả bộ thua hắn.
Sau khi được Tần Tử Lăng chỉ giáo, Bao Anh Tuấn hạ giọng, khó nén vẻ hưng phấn mà nói.
Tần Tử Lăng nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, vỗ vỗ bả vai Bao Anh Tuấn, rồi sau đó xoay người rời đi, trong lòng lại âm thầm có chút giật mình với sự tiến bộ của Bao Anh Tuấn.
Sau sự việc đó, Tần Tử Lăng cũng rời khỏi Hàn Thiết Chưởng Viện, hắn quay trở lại bộ dáng có bộ râu quai nón tiến về Sơn Dã Tố Cư.
- Cửu Huyền Sơn ngươi đang nói là đạo môn tiên sơn?
Tiêu Thiến suy nghĩ một chút trước khi nói tiếp:
- Ta chưa từng nghe đến, nhưng khi ta trở về, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm.
- Tốt hơn là ta không quan tâm nữa, chỉ là ý tò mò nhất thời của ta, không cần phải cố ý đi hỏi thăm.
Tần Tử Lăng lắc lắc đầu và nói.
Tả Nhạc và Tiêu Thiến không hề biết về Cửu Huyền Sơn.
Điều này cho thấy rằng Cửu Huyền Sơn không đơn giản.
Có thể nó không phải ở Đại Tề Quốc, vì vậy nếu nghe được là tốt nhất, không nghe được thì cũng không quá quan trọng.
Ngược lại, hiện tại Tần Tử Lăng cũng chưa có thực lực để quan tâm đến việc này.
Tuy nhiên, quan trọng nhất là Ấn Nhiễm Nguyệt đang đi học tiên pháp.
Đối với nàng, đó là một cơ duyên lớn, không phải chuyện gì xấu.
Chỉ là việc ly khai đột ngột khiến Tần Tử Lăng cảm thấy khó chịu, và thái độ đạocô kia cũng làm hắn cảm thấy bực tức.
- Đại ca đột nhiên hỏi về tiên môn, có phải hứng thú đối với phép luyện khí của đạo môn không? Ở Tiêu gia bọn ta cũng cung phụng một vài tu sĩ luyện khí, dù thực lực của chúng ta cũng không thua kém họ. Nhưng chủ yếu là bọn họ giúp chúng ta luyện một vài đan dược. Nếu ngươi thật sự muốn biết, ta có thể sắp xếp cho ngươi gặp gỡ với những người đó.
- Không cần, tạm thời vẫn chưa đến mức đó.
Tần Tử Lăng lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Nói về đan dược, có người nói rằng để đạt đến cảnh giới đại võ sư luyện cốt, họ cần thuốc dẫn. Ta không biết thuốc dẫn có yêu cầu gì?
Tiêu Thiến nghe vậy ngồi thẳng người một cách vội vàng, trả lời:
- Nói chung, ít nhất cần có một phần huyết nhục, gân và cốt của dị thú tứ phẩm hạ giai để luyện chế. Nhưng việc bắt giết tứ phẩm dị thú rất khó khăn. Do đó, đa số đều tìm một con đường khác, đó là luyện chế bí dược từ các dị thú dưới tứ phẩm, ngược lại thì tác dụng phụ cũng rất lớn, hơn nữa đan phương điều chế cũng rất trân quý.
- Tứ phẩm hạ giai?
Tần Tử Lăng lộ ra vẻ ngạc nhiên trên mặt.
- Đúng, dị thú từ nhất phẩm đến tam phẩm không có sự phân biệt cụ thể, nhưng từ tứ phẩm trở đi, chúng được chia thành tam giai, tương tự như giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ của đại võ sư luyện cốt.
Tiêu Thiến giải thích.
- Vậy Tiêu gia có bí dược đó sao?
Tần Tử Lăng cảm thấy thoải mái hơn và tiếp tục quan tâm hỏi.
Tiêu Thiến là người mà Tần Tử Lăng có thể tin cậy và dựa vào trong những thời điểm khó khăn.
- Tổ tiên của Tiêu gia vẫn truyền lại một phần phương pháp luyện chế bí dược từ dị thú tứ phẩm hạ giai.
Tiêu Thiến trả lời với một chút bất đắc dĩ và không hài lòng trong giọng điệu.
Trong Tiêu gia, người mạnh mẽ nhất hiện tại chỉ có nàng.
Đừng nói là bắt giết dị thú thượng giai hay trung giai, ngay cả giết dị thú tứ phẩm hạ giai đã là rất khó rồi, nên đan phương điều chế thuốc dẫn từ dị thú tứ phẩm hạ giai đã là một điều rất may mắn với Tiêu gia của nàng.
- Xem ra nguyên liệu chế tạo bí dược càng cao cấp, thì càng có lợi với ngươi.
Tần Tử Lăng nói.
- Cũng không thể nói như thế, bình thường võ sư hóa kinh cũng chỉ có thể tiếp nhận được bí dược được luyện chế từ dị thú tứ phẩm hạ giai, nhưng ta lại khác, hai tay cùng hai cân của ta đã đạt đến cảnh giới sắt đá, có thể nhờ đó làm căn cơ hóa kình, dùng bí dược được luyện chế từ dị thú tứ phẩm trung giai thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, chấm chí có thể nếm thử dị thú tứ phẩm thượng giai.
- Như vậy, tỉ lệ đột phá thành công rất cao, lại có khả năng luyện cốt trở nên cực kỳ tinh thuần và sắc bén nhọn. Tuy nhiên, dị thú tứ phẩm trung giai, tương đương với đại võ sư luyện cốt trung kỳ, và để bắt giết các dị thú đó, Bàng gia và Lâm gia phải trả cái giá không nhỏ để có được. Hơn nữa còn phải đích thân bàng Kỳ Vi ra trận, lại dốc hết toàn bộ tinh nhuệ của Bàng gia và Lâm gia. Còn với dị thú tứ phẩm thượng giai, ngay cả Bàng gia và Lâm gia dốc hết tinh nhuệ, có lẽ cũng không thể làm nên chuyện gì.
- Nhìn vào thiên tư và căn cơ của ngươi, nếu chỉ có thể dùng dị thú tứ phẩm hạ giai làm bí dược, thì thật đáng tiếc.
Tần Tử Lăng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Dị thú tứ phẩm hạ giai, chỉ cần toàn thân của hắn luyện thêm sắt đá, Tứ Thủ khôi phục cảnh giới Ngân Thi, lại thêm Viên Đại và Viên Nhị, miễn cưỡng có thể thử một phen, ngược lại nếu mưu đồ với dị thú tứ phẩm trung giai, thậm chí là thượng giai, nhưng vậy có chút xa vời, có thể nói là cuồng vọng tự đại.
- Cái này cũng chỉ có Tần đại ca dám nói ra thôi! Tiêu gia chỉ cần một phần bí dược của dị thú tứ phẩm hạ giải, đã đủ làm xoay chuyển càn khôn, ngươi không cần cảm thấy đáng tiếc thay ta.
Tiêu Thiến liếc Tần Tử Lăng một cái nhìn sắc bén.
- Đó là vì ngươi không sinh ra trong một gia tộc tốt hơn, nếu không, dựa vào thiên tư và căn cơ của ngươi, dám lấy dị thú tứ phẩm hạ giai làm bí dược cho ngươi, thực sự là không biết xấu hổ?
Tần Tử Lăng nói với nụ cười châm chọc.
- Lại nữa!
Tiêu Thiến lại nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt sắc bén, nhưng từ biểu hiện của nàng, không khó nhìn ra rằng nàng rất thích khi Tần Tử Lăng nói như vậy.
Tần Tử Lăng cười và tiếp tục hỏi về Từ Gia Bảo và tình hình của Lâm gia.
- Hiện tại cả hai bên đều đang có mâu thuẫn nhỏ, vẫn chưa có thương vong đáng kể. Tuy nhiên, Từ Gia Bảo đã gánh chịu tổn thất không nhỏ. Bởi vì Lâm gia thực lực mạnh và có sự ủng hộ từ Bàng gia, phía sau còn có quan phủ chống lưng.
Tiêu Thiến nói.
- Ngươi định khi nào xuất thủ? Tốt nhất là tiêu diệt cả Lâm Chính Cơ và Từ Nguyên Võ.
Tần Tử Lăng nói.
- Sao vậy? Ngươi có mâu thuẫn với bọn họ sao? Còn gọi thẳng mặt như vậy.
- Không có gì, ta chỉ là đề xuất với ngươi mà thôi.
- Thật hả?
Tiểu Thiến với ánh mắt nghi hoặc hỏi nhẹ một câu.
- Giả!
Bất ngờ Tần Tử Lăng lại trả lời một cách rất dứt khoát
- Ồ!
Tiêu Thiến và Hạ Nghiên đều bị câu trả lời rất thẳng thắn của Tần Tử Lăng làm cho không biết trả lời lại như thế nào.
- Về Từ Nguyên Võ, hắn khó khăn lắm mới đạt đến cảnh giới hóa kình ở tuổi ba mươi, lại còn chính thất, nhưng hắn vẫn muốn cưới ngươi làm thê tử. Thực sự là một hành động vô lý, như con cóc đòi ăn thịt thiên nga. Người như hắn không xứng đáng để tồn tại!
- Về phần Lâm Chính Cơ, có người nói rằng hắn có dung mạo như tiểu bạch kiểm, cả ngày chỉ biết đùa quá lố và chơi bỡn. Ta ghét nhất loại nam nhân như hắn!
Tần Tử Lăng tiếp tục nói, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
- Xì!
- Khanh khách!
Tiêu Thiến và Hạ Nghiên nghe như bị lắng đọng một lúc, sau đó đột nhiên không nhịn được cười rộn ràng. Họ cười cho đến khi hoa rơi rụng khắp nơi, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
- Ha ha, ta đi đây!
Tần Tử Lăng cười to và đứng dậy, lắc tay rồi rời khỏi.
. . .
Đảo mắt, đã đến mùa xuân, cỏ xanh mọc khóc nơi, muôn hoa đua nở.
Ô Dương sơn mạch, một dãy núi cao vươn tới trời, những tảng đá đốn trọc cứ ngẩng cao ngút trên núi.
Một bên của dãy núi cao hơn nghìn thước, với sơn lĩnh rợp mây xanh mịn, trong khi một bên khác là dốc đứng vách núi cao gần 2000m, từ vách núi phía dưới chảy xiết dòng suối, tạo ra âm thanh mãnh liệt vang vọng.
Vách đá thẳng đứng trên đó sinh trưởng nhiều cây mây, cành lá xanh biếc rủ xuống.
Ánh sáng mặt trời phá vỡ màn mù, chiếu sáng lên vách đá thẳng đứng, tạo ra một lớp sáng màu đỏ rực rỡ trên cành lá xanh của cây mây.
Đột nhiên, từ phía trên vách đá cao gần 800 mét, một đôi tay xuất hiện và kéo dài sang hai bên, để lộ ra một người trẻ tuổi và phía sau hắn là một hang động núi.
Người trẻ tuổi này chính là Tần Tử Lăng.
Hiện tại, hắn đang ở bên trong một sơn động, nơi trước đây hắn đã giấu Bát Hoang Bích Mãn.
Nơi này, sơn cốc, không chỉ có địa hình hiểm trở, mà còn nằm ở biên giới vùng ngoại vi của Ô Dương Sơn, đi vào một chút sẽ gặp phải nhiều dị thú hơn.
Dị thú trong vùng này rất mạnh mẽ và hung dữ, ngay cả những dị thú kém hơn cũng có thực lực tương đương với một võ sư.
Khi tiến vào vùng nội vi của Ô Dương Sơn, nơi mà dị thú sinh sống, khả năng gặp phải thành đàn dị thú hoặc dị thú cấp cao tăng lên đáng kể. Ngay cả với võ sư thông thường, hoặc thậm chí đại võ sư luyện cốt, đều đối diện với nguy hiểm lớn.
Vì vậy, nói chung, việc vượt qua vùng ngoại vi của Ô Dương Sơn để săn bắn không dễ dàng cho những người không có sức mạnh của đại võ sư luyện cốt. Thường thường, chỉ ở ngoại vi tìm kiếm những dị thú hung dữ và một số dị thú cấp thấp.
Chính vì lý do đó, buổi tối, phụ tử Từ gia không dám vượt qua vách núi để tìm Bát Hoang Bích Mãng đang bị thương.
Thực lực của Tần Tử Lăng không phù hợp để săn bắn và tu hành tại Tây Thặng Sơn, và tình hình bên ngoài Tây Thành cũng khá khẩn trương.
Vì vậy, hắn đã quyết định ẩn thân tại sơn động này để tu hành.
Nơi này đã đến khu vực biên giới, gần sơn mạch Ô Dương và Phương Sóc Thành, chỉ có một số đại võ sư luyện cốt mới có thể đến được đây.
Hơn nữa, những người khác không dám thâm nhập vào khu vực này.
Hắn ẩn thân tại địa điểm này để tu hành, nên khả năng bị người khác phát hiện rất thấp.
Việc an bài chỗ ẩn thân ở đây còn có một số lợi thế đáng kể.
Đó chính là sơn cốc nằm ở ngoại vi biên giới, nơi xuất hiện nhiều mãnh thú và dị thú cấp thấp, tỷ lệ tương đối cao so với khu vực khác.
Điều này rất thuận lợi cho Tần Tử Lăng để tìm kiếm và săn bắn con mồi để bổ sung dinh dưỡng.
Tần Tử Lăng nhìn quanh một lượt và sau đó cả người hắn như một con mãng xà phi thường mềm mại, quấn vòng quanh vách đá cao gần 800 mét. Đây cũng là một phương thức tu luyện thân pháp Du Long.
Rắn và rồng có quan hệ rất gần trong huyết mạch. Theo truyền thống, rắn sau năm trăm năm có thể hóa thành giao, và sau nghìn năm có thể hóa thành long. Do đó, rắn cũng được gọi là “tiểu Long“.
Với “Du Long thân pháp” trong Du Long Đại Địa, Tần Tử Lăng di chuyển giống như một con rắn bò trên đất. Theo thời gian trôi qua, hình ảnh của hắn hòa quyện với vách núi, tạo thành một thể thống nhất. Nếu không quan sát cẩn thận, khó có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn.