Hợp Đạo

Chương 149: Dự đoán

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay trong ngày đó, Tần Tử Lăng phân công Lưu Tiểu Cường đi tìm một số thợ hồ để sửa chữa tường rào của hậu viện và thực hiện một số công việc nâng cấp khác để tăng cường độ bền.

Tiền cấp đủ, công việc không quá nặng, vào buổi chiều thứ hai, hậu viện đã được chuẩn bị đầy đủ.

Trong thời gian đó, Tần Tử Lăng đã sử dụng thuật luyện hồn nhiều lần để đi vào giấc mơ Huyễn Ảnh Tích Long.

Dưới ánh mặt trời chiều tà, Tần Tử Lăng đã đưa Huyễn Ảnh Tích Long và ba quả trứng đến phòng chứa củi trong hậu viện.

Lồng sắt được mở ra, Huyễn Ảnh Tích Long ra khỏi lồng và di chuyển trong sân, nhưng mỗi khi đến gần cửa thông đình viện, nó tỏ ra sợ hãi và nhanh chóng quay trở lại.

Dù không dám ra khỏi viện, Huyễn Ảnh Tích Long dường như rất hài lòng với môi trường hiện tại.

Sau một số vòng đi lại, nó quyết định trở lại lồng sắt cùng ba quả trứng của mình.

- Dị thú vẫn là dị thú, không phân biệt được hiện thực và giấc mơ, đúng là ngây thơ.

Tần Tử Lăng nhìn thấy điều này và cười lắc đầu, sau đó rời khỏi viện và gọi Lưu Tiểu Cường đến.

Huyễn Ảnh Tích Long khi cảm nhận có người tiến lại gần, cơ thể đã chuẩn bị sẵn sàng, khí huyết bắt đầu sôi trào, và ánh mắt nó trở nên đề phòng và hung hãn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của Lưu Tiểu Cường, ánh mắt nó lập tức trở nên sợ hãi và tràn đầy ý ngoan ngoãn.

Trong giấc mơ, Tần Tử Lăng đã thường xuyên tái hiện hình ảnh hung mãnh của Lưu Tiểu Cường.

- Công tử, đây là con thú hoang gì? Khi ta vừa tiến vào, nó còn mang dáng vẻ hung hãn thật đáng sợ.

Lưu Tiểu Cường đi lại gần và mở cửa lồng sắt, muốn quan sát Huyễn Ảnh Tích Long một cách rõ ràng, đồng thời tò mò hỏi.

- Đây là dị thú nhất phẩm…

Tần Tử Lăng trả lời bằng sự lạnh lùng.

- Đùa kiểu gì vậy? Công tử, xin đừng đùa như vậy, sẽ chết người đấy.

Lưu Tiểu Cường nghe vậy ngẩng chân và vội vàng rút lại, sau đó như hiểu ra điều gì, gương mặt cười khổ nhìn Tần Tử Lăng.

Một dị thú nhất phẩm, sức mạnh của nó thậm chí có thể sánh ngang với võ sư đỉnh cao, và nó còn rất hung mãnh và khát máu.

Làm sao có thể ngờ rằng con thú này lại nhan nhản và ngoan ngoãn như con vật ở trước mắt?

Hơn nữa, trong mắt Lưu Tiểu Cường, Tần Tử Lăng có thực lực mạnh hơn hắn nhiều, cũng không đến mức có thể mạnh hơn một con dị thú.

Tần Tử Lăng nghe vậy cười cười nói:

- Ta không đùa với ngươi, đây là Huyễn Ảnh Tích Long, một dị thú nhất phẩm, nó là một con cái, hàng năm sẽ đẻ hơn mười đến hai mươi quả trứng, nhưng quá trình giao phối chỉ diễn ra một lần mỗi năm. Hiện tại, nó đang ấp ba quả trứng dị thú.

- Công việc của ngươi là chăm sóc cho nó. Khi ta không có ở nhà, ngươi phải cố gắng chăm sóc cho nó…

Tần Tử Lăng nói và trao cho Lưu Tiểu Cường hai cái chân nai, cùng với một túi nhỏ chứa Thất Thải Ngô Công và châu chấu Kim Vũ đã được sấy khô.

- Được, ta tin công tử!

Lưu Tiểu Cường cố gắng kìm nén sự phấn khích, nuốt tụm ngụm nước miếng, nhận lấy cái túi nhỏ mà Tần Tử Lăng đưa cho, nói:

- Công tử, ta thực sự muốn được nuôi dưỡng nó! Nghe nói dị thú đều có sức mạnh ngang ngửa võ sư, và tính cách hung tàn thị huyết.

- Nếu không phải có ngươi chăm sóc cho nó, ta làm sao có thể yên tâm mà ra ngoài.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Chủng thú của nó có giá trị ít nhất hơn vạn lượng bạc, lại còn không thể mua bằng tiền. Hiện tại nó đang ấp trứng, ngươi nhất định…

- Cái gì? Giá trị ít nhất hơn vạn lượng?

Lưu Tiểu Cường nghe vậy cảm thấy như sắp nhảy lên, nhưng sau đó nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, và vỗ ngực nói:

- Công tử, hãy yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi dưỡng nó một cách tốt nhất.

- Ha ha, đừng lo. Ta đã huấn luyện và thuần dưỡng con Huyễn Ảnh Tích Long này, nó sẽ không gây hại cho ngươi, và cũng không ra khỏi hậu viện này. Vì vậy, ngươi chỉ cần đến đúng giờ mỗi ngày để cho nó ăm, rồi đóng kín cửa là được rồi.

Tần Tử Lăng cười và nói.

- Thì ra là vậy, bảo sao lúc nãy ta vừa đến thì nó lại rất hung hãn, nhưng bây giờ thì lại trở nên rất ngoan ngoãn.

Lưu Tiểu Cường nghe vậy thả lỏng một hơi dài và nói.

- Ngươi vừa cho nó ăn, cũng phải bồi dưỡng một chút tình cảm với nó. Ngày mai ta sẽ ra ngoài một chuyến, dự kiến mất khoảng mười ngày để quay trở lại. Trong thời gian đó, ngươi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc con dị thú này.

Tần Tử Lăng nói.

- Công tử cứ yên tâm.

Lưu Tiểu Cường nhận lấy trả lời với vẻ mặt đáng tin, sau đó đến gần Huyễn Ảnh Tích Long và cho nó ăn.

Ban đầu, Lưu Tiểu Cường còn hơi lo lắng, nhưng khi thấy con dị thú cảm thấy cảm kích lúc hắn cho nó ăn, thì nỗi lo lắng ấy đã không còn.

- Xem ra dị thú cũng không hung tàn giống như trong lời đồn a.

Lưu Tiểu Cường nói.

- Đây chỉ là ngoại lệ mà thôi, về sau khi ngươi thấy dị thú, vẫn là cố gắng tránh xa một chút.

Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.

- Vâng!

Lưu Tiểu Cường nghe vậy thì hơi giật minh, lúc này mới biết là hắn đã nghĩ quá ngây thơ.

- Còn về việc nuôi dưỡng dị thú ở hậu viện, không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào. Ta sẽ nói Ấn Nhiễm Nguyệt và mẫu thân của ta để bọn họ không cần đến đây.

Tần Tử Lăng trở nên nghiêm túc.

Mặc dù tỉ lệ có người đến đây là rất thấp, nhưng để an tâm, vẫn nên cẩn thận một chút.

- Được, ta sẽ tuân thủ.

Lưu Tiểu Cường nghiêm túc đáp lại.

Tiếp theo, Tần Tử Lăng bắt đầu dạy Lưu Tiểu Cường về cách nuôi dưỡng dị thú dựa trên kiến thức mà hắn đã học được từ Tiêu Thiến.

Trong hai ngày tiếp theo, Lưu Tiểu Cường chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Huyễn Ảnh Tích Long.

Huyễn Ảnh Tích Long dường như đối với Lưu Tiểu Cường rất ngoan ngoãn và thân thiện, cho thấy sự tương tác tốt giữa hai người.

Vào buổi tối đó, trong lúc cùng nhau ăn tối, Tần Tử Lăng cố ý nhắc nhở Thôi Thị và Ấn Nhiễm Nguyệt về những điều cần lưu ý khi chăm sóc dị thú.

Tuy nhiên, Tần Tử Lăng vẫn cảm thấy không hoàn toàn yên tâm.

Hắn tiếp tục thi triển phép thuật đưa Huyễn Ảnh Tích Long vào giấc mơ, để củng cố hiệu quả của việc huấn luyện.

Trong suốt buổi tối, hắn tiếp tục quan sát dị thú này và phát hiện rằng nó rất thật thà, chỉ mong muốn sống trong khuôn viên an toàn.

Lúc này, Tần Tử Lăng mới thực sự yên tâm.

Ngày thứ tám, trời đã sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Tử Lăng tạm biệt gia đình và ra đi.

- Công tử, ta hiện có thể cảm nhận được sự truyền khí thiên địa vào cơ thể!

Ấn Nhiễm Nguyệt nói với giọng thấp khi tiễn Tần Tử Lăng ra đi.

- Tốt, tiếp theo là cố gắng khai thông kinh mạnh theo thư tự.

Tần Tử Lăng khuyên một câu, nhưng cũng không tỏ ra hào hứng lắm

Hắn không rõ quá trình luyện khí của mỗi người, đây đều là nỗ lực cùng thiên phú của mỗi người.

Tần Tử Lăng chỉ mất hai ngày để khai thông mạch tu luyện, trong khi Ấn Nhiễm Nguyệt lại mất không ít hơn năm ngày để cảm nhận được sự truyền khí thiên địa vào cơ thể.

Nàng chưa biết cần bao lâu để hoàn thành khai thông mạch tu luyện và không có khái niệm rõ ràng về tiến độ của mình.

Do đó, theo Tần Tử Lăng, hai người vẫn chưa có sự liên kết, tốc độ tu luyện của hai người không giống nhau, hắn không thể cho quá nhiều lời khen.

- Ừm, ta hiểu rồi!

Ấn Nhiễm Nguyệt không có một khái niệm rõ ràng về tiến trình tu luyện của mình và cũng không đặt gặp Tần Tử Lăng, nàng không tỏ ra quá vui mừng hoặc không hài lòng, chỉ đồng ý bằng quá nhiều kỳ vọng vào bản thân. Vì vậy, khi cách gật đầu một cách chân thành.

- Nếu ngươi đã có thể cảm nhận được thiên địa chi khí vào cơ thể, ta sẽ hỏi thăm xem có ai muốn làm nữ hầu không, khi ta trở về, ngươi không cần phải nghĩ về việc lo những công việc lặt vặt trong nhà nữa.

Tần Tử Lăng nói.

- Vâng!

Lần này, Ấn Nhiễm Nguyệt không phản đối, mà là nhất quyết gật đầu, trên khuôn mặt nàng hiện lên một vẻ kiên định.

- Rất tốt, ta đi đây.

Tần Tử Lăng gật đầu và sau đó lắc tay với Ấn Nhiễm Nguyệt.

- Công tử.

Ấn Nhiễm Nguyệt do dự một chút, rồi gọi Tần Tử Lăng lại.

- Có chuyện gì vậy?

Tần Tử Lăng quay lại và hỏi.

- Đêm hôm nọ, lúc ngươi trèo tưởng rời khỏi nhà, có phải đến Từ Gia Bảo không?

Ấn Nhiễm Nguyệt hạ giọng hỏi.

Tần Tử Lăng nghe vậy, khuôn mặt hơi thay đổi.

Hắn cảm nhận một hơi thở thơm mát đập vào mặt.

Lúc này hai tay của Ấn Nhiễm Nguyệt đã ôm chặt lấy hông của Tần Tử Lăng, mắt đầy nước mắt.

- Ta, ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, công tử, công tử không cần phải quan tâm tới một người như ta…

- Ngốc, chúng ta là một gia đình, làm sao ta có thể để người khác làm tổn thương ngươi?

Tần Tử Lăng nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Ấn Nhiễm Nguyệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 37%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)