Sau khi gặp Tần Tử Lăng nhanh chóng rời đi, Tiêu Thiến không thể không nhớ đến những lời hắn ta đã nói trước khi ra đi. Trong mắt nàng, không thể kìm nén được nụ cười.
- Thật không ngờ Tần tiên sinh có vẻ bề ngoài của một người thô lỗ và vụng về, nhưng hắn không chỉ là một người có tài văn chương nhã nhặn, mà còn là một người rất thú vị. Uống rượu, nhắm một cái và nói như vậy, nghe có vẻ không hợp cảnh tỉnh nhưng thực ra rất ý nghĩa. Ta không biết hắn sẽ mang đến thứu gì, nhưng hẳn là đáng chờ đợi.
Hạ Nghiên nhẹ nhàng mỉm cười và nói.
- Đúng vậy, Tần đại ca thực sự khác biệt so vớ những nam nhân khác, đáng tiếc là ta nhận ra điều đó quá muộn.
Tiêu Thiến nghe vậy không khỏi nhớ lại bài thơ mà Tần Tử Lăng vừa viết, cảm thấy hối tiếc và tức giận.
- Tuyết ngược gió thao bình phục nghiêm nghị , hoa trung khí tiết tối cao cứng. Quá hạn từ hợp phiêu linh đi , xấu hổ hướng Đông quân càng cầu xin thương xót.
Hạ Nghiên nhẹ nhàng lặp lại những câu thơ đó, sau đó cảm kích nói,.
- Khi nhắc đến thế giới này, ngoài Tần đại ca, không ai khác có thể hiểu ta như hắn.
Tiêu Thiến không trả lời, chỉ nhìn đến gốc cây mai trong sân vườn vẫn chưa nở hoa, trong đôi mắt có chút hoang mang.
Tìm được một tri kỷ trong cuộc đời thật khó khăn, làm sao để gặp được một người như vậy?
Hôm nay chúng ta có dịp gặp nhau, nhưng trong tương lai khó có thể gặp lại!
Trong lúc chờ đợi, chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tần Tử Lăng vội vàng tiến đến sau lưng với một cái bao tải.
Tiêu Thiến tỉnh dậy đột ngột, đôi mắt tò mò của nàng nhìn chăm chú vào cái bao tải đó, mũi nàng nhún như thể có một chút khí huyết tanh trong không gian.
- Tần đại ca, ngươi đã trở về chỉ để một con hươu à?
Tiêu Thiến nói với một ánh mắt tò mò và cười.
Từ cảm giác, nàng có thể nhận ra rằng trong cái bao mà Tần Tử Lăng mang là một con thú hoang.
- Đúng vậy, là một con hươu, lại để cho Tiểu thư chờ đợi tại đây trong một giờ, Tần tiên sinh cũng thật biết đùa!
Hạ Nghiên hoàn toàn thất vọng và nhăn mày lên trên.
Với hy vọng hào hứng, Hạ Nghiên nói với Tần Tử Lăng rằng con thú hoang sẽ làm cho cảm giác thú vị hơn, nhưng kết quả chỉ là một đầu con hươu.
- Hắc hắc!
Tần Tử Lăng cười bí ẩn và thả con hươu xuống từ trong bao tải. Sau đó, hắn ta lấy ra một con hươu con.
Con hươu con này là một món quà mà Tần Tử Lăng đã giữ lại để dành cho mẫu thân và Ấn Nhiễm Nguyệt. Nhưng hiện tại, nó được sử dụng tạm thời để che đậy cảm giác thất vọng.
Đúng như dự đoán, con hươu trong tay Tần Tử Lăng khiến Tiêu Thiến và Hạ Nghiên tức giận vì hắn ta còn giữ một vẻ thần bí và hài hước.
Tuy nhiên, Tần Tử Lăng không thấy được sự khinh thường của hai người, mà thay vào đó, hắn ta duỗi tay để mở bụng con hươu.
Bụng con hươu bị mở ra, Tiêu Thiến và Hạ Nghiên đột nhiên mở to mắt, Hạ Nghiên thậm chí không kìm được sự run rẩy trong tay khi chỉ vào cái cái thứ màu xanh lá bên trong bung con hươu.
Miệng nàng run run liên tục nói:
- Tiểu... tiểu thư, cái này là Bát...
Trong khi Hạ Nghiên chưa nói ra đáp án, Tiêu Thiến đột nhiên tỉnh dậy, vùng vằng duỗi tay để che kín miệng của nàng. Sau đó, đôi mắt sắc bén của nàng cảnh giác nhìn xung quanh.
Không phát hiện tình huống đáng ngờ nào xung quanh, Tiêu Thiến lúc này lấy giọng khàn khàn nói với Hạ Nghiên:
- Hãy đi thông báo cho Chu chưởng quỹ biết rằng hôm nay ngừng kinh doanh và đề nghị tất cả mọi người trở về. Chu chưởng quỹ cũng phải trở về. Còn ngươi hãy canh giữ ở lối vào, không cho bất kỳ ai vào.
Hạ Nghiên cũng dần tỉnh lại và nghe vậy, nàng lập tức trở nên nghiêm túc và gật đầu đáp:
- Vâng!
Sau khi nói xong, Hạ Nghiên xoay người và nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
- Cái này có thú vị không? Nếu không có gì thú vị, ta bắt lên hầm ăn một trận sảng khoái vậy.
Tần Tử Lăng nói với Tiêu Thiến.
Tuy nhiên, Tiêu Thiến không trả lời Tần Tử Lăng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đầy nước mắt.
Sau một khoảng thời gian dài, Tiêu Thiến hít một hơi mạnh mẽ, làm khô nước mắt trong góc mắt và nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lăng với vẻ mặt nghiêm túc. Bằng một lời khẳng định, nàng nói:
- Tần đại ca, sau này cuộc đời của Tiêu Thiến cũng thuộc về ngươi!
- Đừng nói những điều vô lý đó! Chẳng có gì đến mức nghiêm trọng như vậy!
Tần Tử Lăng giật mình khi nghe những lời đó.
Mặc dù hắn cũng tính toán kiếm lợi một chút từ việc này, nhưng không đến mức thừa nước đục thả câu như vậy!
- Nhưng điều nghiêm trọng hơn cả là nếu không có ấu mãng này, ta sẽ như sống không bằng chết! Vì vậy, Tần đại ca, ta nợ...
Tiêu Thiến nghiêm túc nói.
- Con người thì không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử? Cảnh tượng quá u ám! Hãy quay lại chuyện vui vẻ!
Tần Tử Lăng cắt đứt lời nói.
Tiêu Thiến lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lăng, nước mắt lại chảy trong đôi mắt của nàng.
Sau một lúc, Tiêu Thiến thở dài một tiếng và đột nhiên mỉm cười, nói:
- Được rồi, ta không còn giận Tần đại ca. Ấu mãng này chỉ cần cho vào một ít dược liệu như dã sơn sâm, hạt sen, cẩu kỷ và một chút thì thêm thảo dược khác, kèm theo một chút gia vị để nấu chung là được. Đúng rồi, thậm chí cả máu và da của nó cũng phải được giữ lại.
- Không phải chứ, da rắn cũng muốn à?
Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi giật mình, sau đó cười nói:
- Tuyệt vời, đây là ấu mãng, nếu nó trở thành một con Bát Hoang Bích Mãng, răng của ngươi có đủ mạnh để xuyên qua da nó không?
- Xì!
Trạng thái tâm tình tốt, Tiêu Thiến không thể nhịn được cười vừa lên tiếng, và đôi mắt trắng đẹp của nàng, liền nói:
- Nếu nó trở thành một con Bát Hoang Bích Mãng, ta sẽ tận hưởng việc lột da của nó.
- Ha ha, quả là tưởng tượng quá nhiều!
Tần Tử Lăng cười cười, sau đó bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.
Tiêu Thiến cũng hỗ trợ trong một thời gian ngắn.
Tiêu gia sở hữu “Công Thanh Long Huyền Mộc”, một công pháp có chứa hai thuộc tính là thủy và mộc, phù hợp với việc tu luyện cho phái nữ.
Trong quá trình tu luyện “Công Thanh Long Huyền Mộc”, Tiêu Thiến có một vóc dáng mảnh mai và cao gầy, với đôi chân thon dài và da thịt mịn màng như mỡ. Với độ tuổi 23, cơ thể của Tiêu Thiến đã phát triển hoàn toàn, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ của một nữ tử.
Tần Tử Lăng ngồi trong căn nhà, một tay cầm chén rượu, một tay thưởng thức cảnh tượng Tiêu Thiến ngồi tinh tướng trên mặt đất, hướng về phía ngọn lửa ấm áp. Trong lòng hắn, có một cảm giác thú vị đối với cảnh tượng này.
Ban đầu, nấu nướng lửa này là công việc của Tần Tử Lăng, nhưng Tiêu Thiến không chịu thua, đặc biệt so với Ấn Nhiễm Nguyệt còn cố chấp hơn. Vì vậy, Tần Tử Lăng không còn cách nào khác ngoài việc ngồi trong căn nhà uống rượu một mình, thưởng thức cảnh tượng của mỹ nữ trước lửa.
Mặt trời dần chìm về phía tây.
Tần Tử Lăng vẫn ngồi trong căn nhà, uống rượu như trước. Tuy nhiên, Tiêu Thiến đã không còn ở gần ngọn lửa, mà thay vào đó nàng mặc bộ đồ bó sát, quấn quanh cơ thể, tạo nên đường cong nóng bỏng. Ngay trước mặt Tần Tử Lăng, nàng đứng trong viện đình, nhún nhảy và tung ra những cú đấm quyết liệt. Dù là mùa đông lạnh lẽo, trên cơ thể nàng tỏa ra một luồng khí hùng mạnh.
Tiêu Thiến di chuyển nhanh hơn, càng đi càng nhanh, tung ra những cú đấm nhanh chóng, kéo theo vụ khí quanh cơ thể nàng phát ra một cách mãnh liệt.
Khí thế của Tiêu Thiến ngày càng tăng mạnh, và mây mù dần trở nên dày đặc hơn.
Không biết từ khi nào, ánh sáng mặt trời bị che khuất và bầu trời được phủ bởi những đám mây tuyết.
Và không ai biết khi nào, hình ảnh của Tiêu Thiến dần dần tan biến hoàn toàn, thay vào đó là hình ảnh của một con rồng bay lượn giữa gió tuyết.
Hình ảnh của con rồng tâm biểu thị một sự tư thái uy nghi và thuộc về Tiêu Thiến, vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ. Nàng biến hóa thành hình ảnh của một con Thanh Long trong không gian.