[Hồng Lâu] Cẩm Nang Trồng Trọt Đầu Triều Minh

Chương 5:

Chương Trước Hết Chương

Trịnh đạo trưởng gật đầu: “Nếu giá cả hợp lý thì mua cũng được. Dù Lân Tử đã gần hai tuổi, đúng ra giờ cũng có thể cai sữa rồi, nhưng nếu có thêm sữa dê cho con bé bồi bổ thì càng tốt.”

Thím Miêu vội vàng tiếp lời: “Giá cả rất phải chăng, chỉ năm đồng bạc thôi.”

Nghe vậy, Trịnh đạo trưởng gật đầu: “Ngày mai ta đưa tiền, chị đi mua về nhé.”

Nói xong, bà dịu dàng xoa đầu Lân Tử, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Sau bữa cơm, Lân Tử chạy loanh quanh hai vòng để tiêu cơm, chẳng mấy chốc đã ngáp ngắn ngáp dài, được chị Triệu bế vào phòng Trịnh đạo trưởng, ru ngủ.

Trong cơn mơ màng, Lân Tử nghe loáng thoáng tiếng chị Triệu nói với chị Tiền:

“Tội nghiệp quá, đứa trẻ ngoan thế này mà nói bỏ là bỏ...”

Rồi bé chìm vào giấc ngủ say.

Chị Tiền khẽ hỏi: “Chẳng phải nói nuôi khỏe rồi sẽ đón về sao?”

Chị Triệu khẽ hừ một tiếng: “Chị Tiền ơi là chị Tiền, sao ngây thơ thế. Con gái nhà quyền quý, từ bé đã có vú nuôi, nha hoàn, đầy tớ hầu hạ, đi đâu cũng có người đỡ kẻ theo. Lân Tử vừa mới tới đây đã chẳng có lấy một vú nuôi, sống được đều nhờ uống sữa dê. Mẹ ruột còn chưa từng tới thăm lấy một lần, vậy mà bảo là tiểu thư của phủ lớn à? Không phải ta độc miệng, nhưng có chờ tới già cũng chẳng ai tới đón bé về đâu.”

Chị Tiền tức tối: “Đứa trẻ ngoan thế mà nỡ lòng nào vứt bỏ? Lân Tử lại là con gái đầu lòng, chứ đâu phải con của vợ bé. Nếu là con vợ bé thì thôi không nói, đằng này lại là vợ cả, lại còn sinh ra trong nhà giàu sang, bên mình đầy người hầu kẻ hạ. Nhìn con ngày một lớn, sắp biết chuyện rồi, chẳng lẽ không thể lén sai người tới thăm lấy một lần hay sao?”

Đúng lúc ấy, thím Lữ vội vã bước vào, thì thầm hỏi: “Đạo trưởng không ở đây sao?”

Chị Triệu đáp: “Ở sân sau ấy. Hôm nay bà Mã mang nhiều đồ tới, đạo trưởng đang cùng bà Hoàng với mọi người dọn dẹp. Sao thế?”

Thím Lữ nói nhỏ: “Lúc nãy ta đang thêm dầu vào đèn thờ trước điện Tam Thanh, thì thấy Vinh Quốc phủ phái hai người phụ nữ tới đập cửa, bảo muốn gặp đạo trưởng.” Nói xong bèn vội vã chạy đi.

Chị Triệu và chị Tiền nhìn nhau, chị Tiền lẩm bẩm: “Ta đoán kiểu gì cũng vẫn nhớ thương đứa nhỏ, chắc tới đón về thôi.”

Chị Triệu cũng nghĩ vậy, dẫu gì cũng sắp tới Tết rồi, có khi định đưa bé về sum vầy.

Chỉ là, sao chỉ có hai người tới, trời lại tối mịt thế này, giờ này mới mò tới, chẳng ra làm sao cả.

Nhìn bé Lân Tử đang ngủ ngon, khuôn mặt đỏ hây hây, hai má phúng phính vì mập mạp mà tràn ra như chiếc bánh bao nở mềm, chị Triệu không khỏi thở dài: “Giờ mới mò tới, chẳng khác nào mặt trời mọc đằng Tây!”

Ngay lúc ấy, từ gian nhà trước vang lên một tiếng quát lớn:

“Cút!”

Nghe giọng thì đúng là Trịnh đạo trưởng, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều sững sờ.

Ngay cả Trịnh đạo trưởng vốn tính tình hiền hòa cũng bị chọc giận đến mức đó, không biết hai ả đàn bà của Vinh Quốc phủ đã nói ra những lời khó nghe thế nào rồi.

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)