Sau khi kiểm tra khắp nơi một lượt, họ vào bếp nhóm lửa nấu cơm. Chẳng bao lâu, làn khói bếp bốc lên, hương cơm chiều tỏa khắp sân quán.
Lân Tử bụ bẫm tay xách một chiếc đèn lồng nhỏ, líu ríu đi theo sau đạo cô.
Vị đạo cô này, cũng là quán chủ Thanh Liên Quan, thường được người ngoài tôn xưng là Trịnh đạo trưởng hoặc Trịnh tiên cô.
Vị Trịnh đạo trưởng này đã ngoài sáu mươi tuổi, lúc này đang ở trong kho kiểm tra những món đồ Mã hoàng hậu gửi tới.
Đối với một đạo quán nghèo nàn không có thu nhập từ hương khói như Thanh Liên Quan, những món đồ cứu trợ này chính là nguồn sống hằng ngày.
Gạo thóc, củi lửa, muối, rau khô, cả những đồng bạc lẻ… tất cả đều vô cùng quý giá.
Lân Tử chớp chớp đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn xách đèn lồng đứng canh bên bàn đặt chân đèn, không chạy nhảy quấy phá, ngoan như chú mèo con.
Trịnh đạo trưởng kiểm tra xong, gom số ngân phiếu và bạc vụn cất vào hòm khóa kỹ.
Mã hoàng hậu quả là người chu đáo.
Mỗi lần đến đây, bà không chỉ mang gạo, vải bông, muối mắm, rau khô, mà còn chuẩn bị cả bạc vụn, một phần để trả công cho các góa phụ làm thuê, phần còn lại dành cho chi tiêu hằng ngày.
So với những thứ toàn hàng lụa là gấm vóc bóng bẩy mà chẳng thực dụng chút nào mà Vinh Quốc phủ gửi tới, thì đồ Mã phu nhân tặng đúng là thiết thực từng chút.
Những món hàng vải vóc xa hoa kia vốn thuộc loại tiến cống, dù có đem bán cũng chẳng ai dám mua, chỉ để làm màu mà thôi.
Lân Tử đói bụng, líu ríu gọi: “Bà ơi, cơm cơm...”
Trịnh đạo trưởng mỉm cười: “Được rồi, ăn cơm thôi. Ta cũng đoán chắc cháu đói rồi.”
Bà vừa bưng chiếc chân đèn gỗ trên bàn, vừa dắt tay cô bé mũm mĩm rời khỏi kho, đi về phòng chính.
Vào tới phòng khách, bà đặt chân đèn lên bàn, rồi bế Lân Tử để lên ghế, sau đó quay ra gọi lớn: “Chị Triệu, cơm canh chuẩn bị xong chưa?”
Bên ngoài vọng vào tiếng đáp: “Thưa đạo trưởng, xong rồi, bọn em mang vào ngay đây!”
Chẳng mấy chốc, bốn năm người phụ nữ bưng khay thức ăn nối nhau đi vào, nhanh chóng bày biện đầy một bàn.
Bảy người lớn cùng một đứa trẻ ngồi quây quần quanh bàn ăn. Không câu nệ chuyện ăn không nói, hôm nay lại đúng ngày nghỉ, thím Miêu vừa được nghỉ một hôm về thăm con cháu bèn lên tiếng cảm ơn Trịnh đạo trưởng đã cho nghỉ, rồi thuận miệng nhắc chuyện:
“Trong làng bọn em có người muốn bán một con dê cái, con đó còn đang cho sữa nữa. Mà con dê ở đạo quán mình dạo này cũng ít sữa rồi, đạo trưởng trước giờ vẫn nhắc muốn tìm mua thêm dê, hay là mình mua con dê đó luôn?”