Cô bé Lân Tử sắp được hai tuổi chớp chớp đôi mắt to tròn, bàn tay trắng nõn mũm mĩm chỉ vào viên kẹo trong tay cậu bé đối diện, líu lo: “Anh ơi, có sâu kìa...”
“Cái gì? Ở đâu có sâu?” Cậu bé ngơ ngác hỏi.
Lân Tử nhe răng cười, hàm răng trắng như ngọc lấp lánh dưới ánh nắng: “Ở đó đó!”
Cậu bé đưa viên kẹo ra trước mặt cô bé, tò mò hỏi: “Ở đâu vậy? Sao ta không thấy gì cả?”
Đúng lúc ấy, Lân Tử há to miệng, “ùm” một cái nuốt gọn viên kẹo vào bụng.
Mãi đến khi nhận ra, cậu bé mới biết mình bị cô bé xinh xắn này lừa mất kẹo!
Nước mắt rưng rưng, cậu bé tức giận la lớn: “Trả kẹo cho ta, mau lên!”
Lân Tử quay người bỏ chạy, cậu bé cũng vội vàng đuổi theo.
Mấy người hầu đứng trong sân vốn nghiêm túc không dám cười, lúc này đều chăm chú nhìn hai đứa trẻ nô đùa. Một bà vú cúi xuống dỗ dành:
“Công tử đừng đuổi theo nữa, em gái đang ngậm kẹo trong miệng, cẩn thận lại bị sặc.”
Cậu bé ấm ức đến suýt khóc: “Em ấy thật xấu! Là đồ con gái xấu!”
Bên trong phòng, một bà đạo cô tóc hoa râm và một phu nhân mặc áo bông lụa cũ đang trò chuyện.
Nghe tiếng ồn ào ngoài sân, phu nhân bèn quay sang dặn dò người đàn bà trung niên đứng cạnh: “Đi, gọi công tử và cô nương vào đây.”
Người đàn bà trung niên kính cẩn vâng lời, nhanh chóng lui ra ngoài.
Phu nhân mặc áo bông ngẩng đầu nhìn đạo cô, nhẹ giọng hỏi:
“Thưa dì, Tết sắp đến rồi, trời cũng lạnh hơn, cô nương Giả phủ lại lưu lại đây thêm một năm nữa. Vinh Quốc phủ có gửi đồ tới chưa?”
Đạo cô thở dài: “Bà cụ nhà họ biết điều, vợ cả cũng khéo léo, nên đã sai người mang đồ đến từ sớm rồi. Ta có ngỏ ý muốn cho người nhà họ gặp Lân Tử nhưng bọn họ viện cớ rằng gặp mặt sẽ thêm đau lòng, thế là bỏ đi thẳng. Xem ra đã thật sự quyết tâm bỏ rơi đứa trẻ ở chỗ ta rồi.”
Phu nhân còn định nói thêm nhưng vừa nghe tiếng trẻ con bi bô ngoài cửa, bèn im lặng, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn hai đứa trẻ lật đật trèo qua bậu cửa bước vào.
Cô bé nhỏ hoạt bát, miệng vẫn còn ngậm viên kẹo, chạy đến ôm lấy tay đạo cô, nũng nịu nói: “Cố ơi, ngọt lắm, ngon quá!”
Rồi lại đưa bàn tay béo múp kéo tay phu nhân, líu ríu: “Bà nội, ngọt quá, cảm ơn bà nội.”
Cậu bé bên cạnh bĩu môi, bất mãn nói: “Đó là kẹo của cháu, em ấy lừa cháu để ăn đấy!”