“Thái Tử.”
Thẩm Đống trực tiếp ngắt lời hắn ta, nói: “Công là công, lỗi là lỗi, sao có thể lẫn lộn được? Hơn năm trăm sáu mươi người thương vong tổn thất hơn trăm triệu, nếu có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, vậy thì sau này quy định của Hồng Hưng chẳng phải để trưng thôi sao? Diệu ca, ngươi là quân sư của Hồng Hưng, quen thuộc với bang quy nhất. Ngươi nói đi, bản thân đáng tội gì?”
Mẹ kiếp, Trần Diệu ngươi không phải muốn chịu trách nhiệm sao?
Được, ta sẽ cho ngươi không gánh nổi trách nhiệm.
Trên trán Trần Diệu đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây