“Không biết Liễu Nhứ đã làm thế nào, nhưng trong hai năm qua không một đứa trẻ nào bị đói hay rét. Những cô gái nhỏ đi điều tra nghe chuyện của nàng ta, đều không kìm được mà khóc.”
“Đống ca, thật lòng mà nói, ta không thể ngờ trên đời này còn có người tốt như vậy. Hay là, để quỹ từ thiện của chúng ta giúp đỡ họ một chút?”
Thẩm Đống trầm giọng nói: “Được, ta biết rồi.”
Cúp điện thoại, mọi người xung quanh đều nhìn Liễu Nhứ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hồng Đại Lực giơ ngón cái lên với Liễu Nhứ, nói: “Ngươi thật tuyệt vời.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây