Một ngày, trăm ngày, nửa năm trôi qua, Phục Hy ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nếu không phải Bạch Cẩm vẫn dùng linh khí để nuôi dưỡng thân thể hắn thì hắn không ăn không uống như vậy đã sớm chống đỡ không nổi.
Từng tia đạo vận từ trên người Phục Hy khuếch tán ra, toàn bộ Hoàng Hà sôi trào mãnh liệt.
Bạch Cẩm đứng trên một đóa mây, trong lòng dâng lên cảm khái, không hổ là Phục Hy đại thần nha! Với thân thể phàm nhân lại có thể lâm vào trong Ngộ Đạo, lĩnh hội pháp tắc thiên địa, lợi hại! Bần đạo tự thẹn không bằng.
Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên đám mây, nhắm mắt lại tiến vào thế giới trong mộng, trực tiếp tiến vào trong Oa Hoàng Cung, bái lạy cung kính nói: “Đệ tử bái kiến nương nương!”
Trong mắt thạch tượng hiện lên một chút thần thái, chậm rãi cúi đầu nhìn Bạch Cẩm nói: “Chuyện gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây