Trong địa phủ, Bạch Cẩm ngồi trong một tòa cung điện, trước mặt hắn là một tấm màn đang phát sáng lơ lửng trên không, trên màn hình là nội dung của phần thi viết. Hắn đau khổ bắt đầu chữa bài thi, trong tay cầm một cái đùi thơm ngào ngạt, nhìn một cái lại cắn một miếng, tay nghề Bình Tâm nương nương đúng là không có gì để chê.
“Nếu ta là Âm Đế, ta sẽ thành lập đội quân trăm vạn âm binh, tất cả nghe ta thì sống, chống ta thì chết, để Âm Gian của ta thống trị tam giới.”
Bạch Cẩm vung tay lên, một tiếng “ầm” vang lên, tấm màn sáng nát bấy, ảo tưởng bản thân là kẻ vô địch thiên hạ thật đấy à, thứ người gì không biết!
Hắn tiếp tục nhìn câu trả lời tiếp theo, nhìn một hồi thì cảm thấy tầm mắt dần dần mơ hồ, mí mắt nặng như rót chì, cái đùi nướng trong tay nện xuống mặt bàn, hắn cúi đầu nằm sấp trên bàn, tiếng ngáy bắt đầu vang lên.
Trong giấc ngủ, Bạch Cẩm mơ hồ đi tới Côn Luân Sơn, đứng trước Ngọc Hư Cung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây