Thạch Cơ ngồi xổm xuống đấm bóp cho Bạch Cẩm: “Sư huynh, lúc trước vào hồng hoang, chắc chắn trên đường huynh đã gặp phải không ít gian khổ, trong lòng sư muội như ta cảm thấy thật đau lòng.”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Cô Lương cũng vội vàng gật đầu.
Bạch Cẩm nằm lên ghế tựa, híp mắt hưởng thụ, nói ra thì cũng khá thoải mái dễ chịu nhưng kỹ thuật vẫn cần nâng cao, công lực không đều, nắm không đúng chỗ, vẫn còn thua xa ta.
Một hồi sau, Bạch Cẩm híp mắt ung dung nói: “Có việc gì thì nói đi, không nói thì ta đi đấy!”
Cô Lương và Thạch Cơ lập tức liếc nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây