Thông Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cẩm, từ tốn nói: “Sau này Nhân tộc trở thành nhân vật chính trong thiên địa cũng sẽ có một phần công lao của ngươi, lúc đó ngươi chỉ việc hưởng khí phúc của Nhân tộc mà thôi.”
Bạch Cẩm đứng dậy, từ từ chạy lên bậc thang, sau đó hắn ngồi xuống, giọng điệu trầm thấp mà nói: “Sư phụ, bây giờ đệ tử cảm thấy rất mệt, mệt tâm!
Tiếng kêu rên của những Nhân tộc kia thi thoảng vẫn văng vẳng bên tai đệ tử, đệ tử không quên nổi cảnh tượng bọn hắn bị giết hại tàn nhẫn như thế nào...”
Thông Thiên lẳng lặng nhìn Bạch Cẩm, nghe hắn nói vậy, có lẽ đạo tâm của hắn vẫn còn quá non nớt.
Bạch Cẩm ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: “Sư phụ, tầm mắt của Thánh Nhân là như thế nào? Lúc Nữ Oa nương nương trù tính tất thảy, nàng có cảm thấy đau lòng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây