Bạch Cẩm không nói gì, chứng cứ tận nơi rồi vẫn cố giải thích vậy à? Còn nói mãi không xong! Hắn nói tiếp: “Ta còn nghe nói, có người nói ta là kẻ không phải con vương mà dám xưng vương, mơ tưởng hão huyền.”
Khuê Cương Pháp Tổ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đúng vậy, đây chính là lời ta nói, thiếu chủ không phải vương thì sao mà xưng vương được? Ngươi chính là Đại Đế, là Đế Quân trên chín tầng mây, tước vương làm sao có thể xứng với thân phận tôn quý của ngài? Ngài phải là người tôn quý hơn vương gấp mấy lần mới đúng.
Thiếu chủ, sau này ngài đừng nên xưng vương nữa, ngài mà nói vậy thì ta là người đầu tiên đứng ra phản đối, bởi vì chỉ có từ Đế mới xứng với ngài thôi!”
Bạch Cẩm trợn mắt, khó thế mà cũng giải thích được? Nhưng mà cảm giác được người khác nịnh nọt cũng đã thật, thảo nào Thái Thượng Thánh Nhân và các vị khác thích ta như vậy. Cơ mà sao tự dưng Khuê Cương lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Bạch Cẩm cười nói: “Cho nên đây chỉ là hiểu lầm thôi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây