Ngưu Ma Vương cũng tức lắm, hắn hùng hục chạy lại chỗ Hồng Hài Nhi nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười ấm áp của bản thân để ra dáng gia đình hòa thuận: “La Sát, ngươi chớ trách tội Thánh Anh, đứa nhỏ kia cũng chỉ có ý tốt thôi, bắt được Đường Tam Tạng cũng là vì muốn hiếu kính ta, thật sự là hài tử tốt của phụ vương! Hiếu thuận giống hệt ta vậy đó.”
Bàn tay của Ngọc La Sát lập tức hạ xuống, đúng vậy! Đứa nhỏ này cũng chỉ xuất phát từ lòng hiếu thảo, chắc do Phật Giáo đuổi giết quá gấp nên không đưa được Đường Tam Tạng đến thôi.
Hồng Hài Nhi giãy khỏi tay Ngọc La Sát, xoa xoa lỗ tai kêu lên: “Ai nói con bắt Đường Tam Tạng cho hai người? Con bắt hắn cho Tiểu Y kia mà!”
Nói đến đó lại gào lên: “Thế mà hai người còn muốn cướp quà của con, xấu xa, thế mà là người lớn à.”
Ngưu Ma Vương khựng lại, biểu tình cứng ngắc, không phải đưa cho ta sao? Lão tử vì giúp ngươi mà còn mời cả Yêu Vương của Tây Ngưu Hạ Châu đến đối phó với Phật môn, tài sản của lão tử cũng bay sạch rồi, tiểu thiếp cũng không còn, thậm chí còn trở thành tù nhân, thế mà giờ ngươi lại nói với ta là ngươi bắt Đường Tam Tạng không phải vì đưa cho lão tử? Từ đầu đến cuối đều do ta tưởng bở?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây