Nếu đã gặp ông ta, vậy thì tương lai của anh ta cũng sẽ bị định đoạt.
Từ giây phút đó, sẽ không còn đường lui nữa.
Trừ khi, Từ Tái Tuyết chủ động chia tay anh ta.
Hứa Vân Sinh siết chặt tay, cảm thấy trong lòng có chút hoang mang.
Từ Tái Tuyết nhìn anh ta đầy quan tâm: “Vân Sinh, sao thế?”
Cô ta vốn xinh đẹp rực rỡ, trên người khoác đầy trang sức cao cấp, ngay cả chiếc trâm cài trên tóc cũng là hàng xa xỉ.
Cô ta hoàn toàn thuộc về một thế giới khác với anh ta.
Anh ta khát khao bước vào thế giới ấy, một thế giới mà trước đây dù có làm gì cũng không thể chạm tới.
“Không có gì đâu, anh chỉ hơi căng thẳng thôi.”
Hứa Vân Sinh nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Động tác của anh ta vừa dịu dàng, vừa có chút cẩn trọng, như thể đang ôm trong tay báu vật quý giá nhất thế gian.
Từ Tái Tuyết hài lòng tựa vào lòng anh ta, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
Giản Ninh thong thả tận hưởng bữa trưa thịnh soạn trong căn biệt thự của mình.
Ngay sau đó, chị San cùng cả đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp đã có mặt.
Nhìn thấy bụng cô căng tròn sau khi ăn quá nhiều, chị San nhíu mày, giọng điệu có phần trách móc:
“Cô ăn thế này rồi lát nữa mặc váy dạ hội kiểu gì đây?”
Giản Ninh ngây thơ chớp mắt: “Tôi không biết mà.”
Chị San chưa từng gặp người nào như cô, lúc nào cũng giả vờ yếu đuối, không quan tâm người khác tức giận hay trách mắng ra sao.
Chị ta vốn muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lại thấy chẳng đáng, vì dù có giận thì đối phương cũng hoàn toàn không để tâm.
Không muốn tự chuốc bực vào người, chị ta đành xoa trán, sau đó ra hiệu cho nhân viên bắt đầu trang điểm và chọn trang phục.
Giản Ninh bình thản ngồi yên, để mặc đội ngũ chuyên nghiệp biến hóa mình, thỉnh thoảng lại đưa ra vài yêu cầu nhỏ.
Chị San đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng này mà càng tức giận hơn.
Từ ngày theo sát Giản Ninh, tính khí của chị ta ngày càng trở nên cáu kỉnh.
Chị ta thật sự không hiểu nổi Từ Tái Tuyết đang nghĩ gì, tại sao lại đầu tư vào một cô gái như Hạ Như An.
Nếu chuyện này do Từ Thiếu Vân làm, thì còn có thể giải thích được. Nhưng đây lại là quyết định của một người phụ nữ, điều này khiến chị San không thể hiểu nổi.
Giản Ninh thừa biết Từ Tái Tuyết đang toan tính điều gì.
Rõ ràng, cô ta muốn cô tự sa ngã, muốn cô bị hào nhoáng của giới giải trí cám dỗ, để rồi dần dần đánh mất chính mình.
Chỉ cần cô biết cách nắm bắt tình thế, Từ Tái Tuyết sẽ còn kiên nhẫn chơi trò này với cô một thời gian dài.
Chính vì thế, cô càng ngày càng ung dung, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Dù sao, trong hợp đồng cũng đã ghi rõ ràng, cô có quyền tự do quyết định nhận hay từ chối công việc, công ty không thể ép buộc cô đóng phim.
Còn nếu Đỉnh Phong quyết định đóng băng cô, thì cũng chẳng sao cả.
Ở trong biệt thự sang trọng, có người hầu hạ, cuộc sống như vậy còn gì để lo lắng?
Tệ nhất thì Đỉnh Phong sẽ chấm dứt hợp đồng với cô. Nhưng đến lúc đó, có lẽ cô đã tìm lại được Khang Thịnh, hoặc ít nhất cũng có thể tìm một người đàn ông giàu có để dựa vào.
Mà biết đâu, ngay trong bữa tiệc tối nay, cô sẽ gặp được một “kim chủ” hoàn hảo.
Trước đây, cô đã tham dự không ít tiệc rượu, mỗi lần đều có thể gặp được vài nhân vật có tiềm năng.
Chẳng qua, lúc đó Khang Thịnh và Triệu Bác Ninh luôn ở bên cạnh cô, khiến cô không có cơ hội phát triển mối quan hệ nào khác.
Thế mà đến cuối cùng, cô không kết hôn, còn bị bọn họ chế giễu là già rồi mà vẫn chưa ai thèm cưới.