Trong phạm vi vạn dặm của dãy núi Sương Mù, Tiêu Dật ôm Hoắc Lâm Lang không ngừng tiến sâu vào bên trong.
Đối mặt với lời oán giận của Tiêu Dật, Hoắc Lâm Lang hiếm khi không ngang ngược phản bác, ngược lại ấp úng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ò.”
Tiêu Dật nhanh chóng bay đi, thỉnh thoảng đánh giá bốn phía.
Vừa đi vừa nghỉ, sau đó đột nhiên bay vọt.
“Hửm?” Đột nhiên Tiêu Dật cảm nhận được một ánh mắt chăm chú nhìn mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây