“Yên Nhiên.” Tiêu Dật gọi một tiếng.
Liễu Yên Nhiên rời đi.
Cô ấy đã đi rồi, nụ cười buồn thảm tuyệt vọng đó làm Tiêu Dật rùng mình.
Bóng lưng đó thực đau buồn cũng thực bất lực.
“Ầy.” Tiêu Dật thở dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây