Sau khi rời khỏi Lôi gia chủ và mọi người, Tiêu Dật không rời khỏi rừng Thuận Hỏa, ngược lại đi sâu vào trong, sau đó dừng lại ở một góc rừng.
Tiêu Dật tùy ý ngồi xếp bằng, sờ lên mặt mình.
Trên đôi găng tay trắng mịn, cảm giác cực kỳ thô ráp truyền tới, còn có những chỗ lồi lõm không bằng phẳng, cảm giác cộm tay.
Tiêu Dật thu tay lại, cười khổ một tiếng: “Gương mặt này thật sự đáng sợ đến vậy sao?”
Hắn rõ ràng cảm nhận được, vừa rồi ngay khoảnh khắc nhìn thấy một chút diện mạo của hắn, cô bé đã lộ ra hoảng sợ, kinh hãi và cả sự chán ghét nồng đậm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây