Tiêu Dật huynh đệ, nơi này có tới mấy trăm võ giả, tính ra đều là điểm cả đấy.” Lâm Kình giật dây nói.
“Lăn con bê đi.” Tiêu Dật nhỏ giọng mắng: “Ngươi muốn thì lên đi, không thấy ngay cả Tần Phi Dương cũng bị thương à, ông đây mới không ngu.”
Trải qua mấy ngày ở chung, đám người cũng có giao tình khác tốt, thỉnh thoảng cũng trêu ghẹo nhau.
“Tiêu Dật đừng nghe bọn họ nói.” Liễu Yên Nhiên nói: “Các ngươi xem đi, kẻ cầm đầu mấy trăm võ giả này chính là công tử Trường Phong, chúng ta không nên nhúng vào vũng nước đục này.”
Bốn người ẩn thân ở một bên, không có động tác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây