Vu Thanh Hàn nói tiếp: “Đầu tiên tôi sẽ đem những thông tin hỏi được bán cho A Cửu. Cậu ấy không có tiền cũng chẳng sao, nếu có người đến cứu hắn tôi sẽ bán cho người đó, nếu không có thì tôi sẽ lưu thông tin này lại, biết đâu một ngày nào đó cậu ấy sẽ quay lại nơi này. Tôi tin cậu ấy nhất định muốn biết đáp án. Nếu cậu ấy không quay lại hoặc không có cơ hội quay lại thì coi như chúng ta chỉ mất một chút thời gian thôi, cũng không vất vả. Vì thế, việc tìm hiểu tin tức này vẫn đáng giá.”
Chân Minh Châu cảm thấy buồn bực: “Vấn đề là nếu A Cửu tiêu tiền thì cũng là của tôi, anh sốt ruột cái gì chứ?”
Vu Thanh Hàn cười, giải thích thắc mắc của cô: “Tiền và đồ vật bọn họ đưa cô không xài được, nhưng cô phải cung cấp nhu yếu phẩm cho họ. Do đó, nếu muốn kiếm tiền cô có thể bán cho bộ phận đấu giá. Vậy không tốt sao?”
Dáng vẻ anh trông lười biếng nhưng ánh mắt lại chân thành: “Cô có biết hàng năm chỗ chúng ta quyên góp cho các cơ quan nghiên cứu khoa học lớn bao nhiêu tiền không? Mặc dù, chúng ta không thể phát minh ra các kỹ thuật tiên tiến nhất nhưng có thể ủng hộ về mặt tài chính. Vì thế nếu có thể kiếm tiền, tôi nhất định không bỏ qua.”
Chân Minh Châu giơ ngón tay cái lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây